Chương 3: (Vô Đề)

Ta điều chỉnh một tư thế thoải mái trong lòng chàng, ngẩng lên nhìn hai vị hoàng tử, thấy vẻ mặt khó chịu của họ, lòng đầy mãn nguyện.

Đang định nói gì, thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế đột nhiên xuất hiện, mặt nghiêm nghị:

"Hoàng thượng đã hạ triều, triệu Cửu hoàng tử và hoàng phi vào thư phòng diện kiến."

Nói xong, lão thái giám nhìn thấy ta trong lòng Lục Phi, mặt giật giật: "Cửu hoàng phi, xin mời."

Lục Phi thật sự không được sủng ái, trên đường đi, thái giám không thèm đẩy xe lăn, ta phải tự tay làm.

Trong thư phòng, lão hoàng đế thấy Lục Phi, mắt lóe lên vẻ chán ghét:

"Trẫm thấy con thành thân, khí sắc tốt hơn nhiều. Đã lập gia đình, có phủ riêng, nên chú ý dưỡng bệnh."

Lão hoàng đế thật là giỏi ăn nói.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bên ngoài trời nắng, trên đường đi tới, Lục Phi bị nắng làm đỏ cả mặt, chẳng lẽ đó là "khí sắc tốt hơn nhiều"?

Ta đang thầm nghĩ, ông ta quay sang nhìn ta: "Nguyên Gia công chúa vất vả rồi, sau này còn phải chăm sóc Lục Phi, thật sự khổ cực."

Ta đành phải giả vờ nói không vất vả.

Khách sáo vài câu, lão hoàng đế mất kiên nhẫn, để chúng ta đi.

Ta đẩy Lục Phi đến cổng cung, mệt đến thở hổn hển.

Quay đầu thấy Lục Phi cười nhìn ta, tức giận nói: "Chàng còn dám cười! Ta sắp mệt c.h.ế. t rồi!"

Chàng nhướng mày, ra hiệu A Thất thay ta, rồi lấy khăn tay ra:

"Là lỗi của ta, thân thể tàn tật, không thể đi lại, làm phiền công chúa."

Nghe giọng chàng u buồn, nghĩ đến thái độ của lão hoàng đế, cơn giận tiêu tan.

"Thôi, không phải lỗi của chàng." Ta an ủi chàng, "Thật ra cũng không quá mệt, ta trước đây học múa còn mệt hơn."

Lục Phi híp mắt: "Ồ? Công chúa ngọc ngà, sao lại học múa?"

…Ồ đúng rồi, ta giờ là công chúa Nguyên Gia.

Ở hai nước Sở Tấn, nữ quý tộc học cầm kỳ thi họa, thậm chí binh pháp, nhưng múa và hát, thường chỉ có dân thường và nữ tử hèn kém mới học.

Ta cười trừ: "Sở thích cá nhân, sở thích cá nhân."

Lên xe ngựa, A Thất giúp Lục Phi điều chỉnh tư thế thoải mái, rồi đi ra đánh xe.

Lục Phi lười biếng dựa vào đệm mềm, cười nhìn ta.

Ánh mặt trời rọi qua khe rèm, chiếu vào đôi mắt trầm tĩnh của chàng.

Tóc đen, mặt trắng, thật sự rất đẹp.

Ta bóc hai quả quýt, nhìn thấy chàng đang nhìn mình, ngạc nhiên hỏi: "Chàng nhìn ta làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!