Là một "Thế giới" của võ hiệp, 《 Đạo Cổ 》 sẽ không bao giờ tồn tại sự phi khoa học. Nhưng dù sao cũng lấy bối cảnh tu chân/ huyền ảo; chẳng hạn như là phó bản, bí cảnh, kỳ ngộ, mật tàng ẩn giấu. Hầu hết chúng đều là hiện thân của "vật chất", chứ không phải là một sự tồn tại của ảo cảnh — một giấc mơ do con người điều khiển.
Phó bản ảo cảnh này (khả nghi), phong cảnh xung quanh rất khác so với mấy phó bản mà cậu đã gặp. Kỳ quái mà trừu tượng.
Sau khi Nam Tinh mặc một thân hỉ phục bằng "Một cú nhấp chuột", khung cảnh lập tức mờ đi, trước mặt xuất hiện một trận mơ hồ không nhìn rõ được sự vật… Sau một lúc lâu, Nam Tinh đã di chuyển ra trước cửa chính.
Cửa viện đột nhiên mở ra, đập vào mắt là một tấm thảm thật dài màu đỏ trải trên đất, nối thẳng về phía trước không rõ điểm đích.
Bối cảnh u ám, xám xịt, toàn bộ không gian có cảm giác méo mó không chân thực.
Nam Tinh không biết tiếp theo mình nên làm gì, đang định mở kênh đội để hỏi một chút. Cúi đầu xuống lại nhìn trong lòng bàn tay của mình đang ôm quả táo
Lập tức lúng túng.
Trong ấn tượng của cậu, chỉ có trong phim cổ trang và phim điện ảnh cũ, mới thấy tân lang khi chuẩn bị vào bái đường kết hôn mới cầm quả táo trong tay… Phi!
Nghĩ thôi đã run lập cập.
Cậu là một đại nam nhân, khoác lụa đỏ đeo vàng, lắc mình hóa thân thành "Tân nương"… Đau "trứng".
May chỉ phải mặc mỗi áo cưới —— không cần phải phấn son tô hồng, trên đầu chỉ đội một chiếc khăn voan —— mái tóc dài tán loạn xõa xuống tới thắt lưng. Nam Tinh tự thôi miên, áo rộng tay áo cũng dài, mặc lên cũng đâu phân biệt được là y phục cho nam hay nữ nữa… Nếu không, cậu đã bỏ gánh giữa đường rồi.
Tự an ủi bản thân xong, không phải nói chính là dựa vào "Cái chết dễ chịu (*)" sao!
(*) Đoạn này nguyên văn là . Search không có ra nghĩa là ý nói gì luôn:"(
Phu lang tương lai do Trời cao phái xuống có sứ mệnh trọng đại như nào…Quan trọng nhất vẫn là phần thưởng cho việc mở ra được phó bản, khiến bọn họ chảy nước miếng…
Nghĩ thì sẽ không thấy xấu hổ nữa.
[Tổ đội] Ngũ Gia Bì: Đã mở khoá rồi. Tam ca, cậu ở đâu, chúng tôi lập tức sẽ tới.
Bên Ngũ Gia Bì vừa nhắn tới khiến Nam Tinh không khỏi hoang mang:
Chà, tại sao không để cậu gặp đồng bạn với tư cách là "Tân nương" nhỉ?
Có một chút xấu hổ!
Còn chưa kịp trả lời như thế nào, thì từ đằng xa xuất hiện một hàng dài người NPC xếp ngay ngắn, đoán qua quần áo họ mặc thì đều là, người hầu, nha hoàn,… Từ sau cửa, nháy mắt nối đuôi nhau đi ra. Họ đều nhất tề cúi đầu cong người, xếp song song đứng ở hai bên thảm đỏ.
Quần áo của bọn họ loè loẹt (1) nhiều màu sắc, nhìn sao cũng là không khí vui mừng chào đón lễ hội. Nhưng kết hợp cũng vẫn làm người ta có cảm giác quỷ khí, âm u.
(1) Nguyên văn là "xuyên hồng đội lục": ý là mặc áo xanh, áo đỏ, nhiều màu sắc bắt mắt.
Đột nhiên từ đâu xuất hiện một tiếng gọi du dương mờ ảo, ngân dài: "Nghênh —— thân —— ". (2)
(2) (Nghênh: chào đón; thân: gia đình nhà vợ). Đón tân nương, chào gd. Một trong những phong tục hôn nhân truyền thống cổ xưa của dân tộc Hán. Trong lễ cưới, chú rể thường đích thân đến nhà gái để rước cô dâu, chào họ hàng, ra mắt.
Bên ngoài âm thanh "Vui vẻ" tấu vang, kèn xô
-na (3) vang lên chói tai và the thé, như muốn người vào cõi âm ngay lập tức…
(3). Kèn xô
-na ( từ mượn của Souna)
Má ơi, đây là đang diễn phim ma sao?
Da đầu của Nam Tinh tê dại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!