Chương 25: Cảm giác bị lừa...

"Làm sao vậy?" Tông Nhiếp nhanh chóng phát hiện người nào đó không ổn.

Nam Tinh bình phục hô hấp, hai ba bước đi đến trước quầy hàng, nhìn bảng giá của gấu trúc con…20 bạc!

Tức khắc hô hấp cứng lại: 20 bạc là có thể sở hữu được một gấu trúc, tuy rằng không phải đắt, nhưng bản thân còn dư lại không tới 4 bạc.

Chủ quán nhìn một cái là biết một người có đam mê mở rương. Ngoài bẩy mấy chú gấu trúc con, còn có một nửa nhãn dán và một vài con ngựa.

Chủ quán nhìn ra Nam Tinh tâm động, vội vàng chào hàng: "Đây là thú ăn sắt còn bé, thuộc tính màu cam, chỉ cần bỏ ra 20 bạc. Vừa đẹp vừa hiếm có, mua rất có lời."

(gấu trúc còn được gọi là thú ăn sắt.)

Nam Tinh càng đau lòng: Quốc bảo của quốc gia mà lại chỉ là màu cam sao? Không bằng mấy con ngựa đỉnh cấp màu đỏ à?

Dù là cam nhưng cậu cũng không mua nổi… o(╥﹏╥)o.

"Ngươi mua không vậy?" Người bán hàng thấy cậu vẫn còn chần chừ liền thúc giục.

Nam Tinh đè nén lại tâm tình nóng nảy, thấp giọng hỏi: "Có thể… bớt một chút không?"

Chủ sạp nghe tới đây, nhíu mày lại: "MÓn đồ này tôi phải mở ít nhất 100 lần mới ra đó, 20 bạc đã là giá hạn rồi! Nếu không phải ta đang cần tiền, ta căn bản sẽ không bán rẻ nó, biết không?"

Nam Tinh lại cho rằng, người bán hàng này không biết giá thị trường mới bán ra giá 20 bạc.

Sủng vật có tỉ lệ rơi ra rất thấp, phẩm chất càng cao giá trên thị trường càng tăng lên. Nhưng bởi vì không có thuộc tính cộng thêm, giá cả hoàn toàn phụ thuộc vào giá người mua phải chi mà giá sẽ giao động lên xuống… Gấu trúc con vừa mới sinh chưa có thuộc tính gì đặc sắc, người chơi lại chuộng chim chóc dã thú hơn. Các phú hào còn chưa khai quật đến mặt đáng yêu của nó, chủ quán hẳn là đã bán nhiều ngày nhưng chưa ai mua lên mới phải hạ giá. không được nên không thể không giảm giá.

Nam Tinh bồi hồi đứng trước mặt gấu trúc con.

Tông Nhiếp lấy ra một xấp bạc trong túi, đưa ra: "Nếu hạ giá được thì tốt, ta chỉ còn 18 bạc."

Nam Tinh trầm mặc, rồi lại thở một hơi dài, gian nan mà làm ra quyết định: "… Vậy có gì tý bọn ta sẽ quay lại."

Không đành lòng nhìn gấu trúc con quá nhiều, lại sợ chính mình khắc chế không được xúc động trong lòng, nên Nam Tinh vội vàng lôi bạn tốt rời khỏi khu Tây.

Ban đầu hai người là muốn mua một con thú cưỡi, dùng dằng qua lại cuối cùng lại quên mất. Đi ra chợ thật xa Nam Tinh mới chợt nhớ đến, đếm đếm đồng bạc, một ít tiền lẻ trong bọc, không khỏi thở ngắn than dài… Quên chuyện thú cưỡi trước đi vậy, dù sao cậu cũng không off, còn rất nhiều thời gian đi bằng hai chân coi như đi du lịch.

Tông Nhiếp nhìn thấy Nam Tinh đau khổ dằn vặt, nhẹ giọng hỏi: "Không mua thật sao? Tạm thời ta không cần dùng đến tiền."

Anh nhắc nhở: "sau này rất có thể giá trị của nó sẽ tăng gấp mấy lần đó."

Chờ sau khi con gấu trúc kia lớn rồi, nhất định có thể làm manh chết một đống người. Tông Nhiếp đã khẳng định gấu trúc có thể sẽ "có giá trị" về sau, điều này là chắc chắn sẽ xảy ra thôi, không sớm thì muộn.

Nam Tinh che mặt than thở "Tông ca, huynh đừng dụ dỗ nữa!"

Tông Nhiếp bật cười: "Thích thì mua, 20 bạc xác thực không quá đắt."

Nam Tinh tận lực ổn định tâm trạng lại, sau một lúc lâu, cảm xúc mới chậm rãi bình tĩnh lại, lắc đầu: "Không được."

Cậu lại lẩm bẩm nhắc cho đối phương còn phải trả thuế nhà với bên kia nữa.

"Nói nó giá 10 bạc, nhưng trong Đạo Cổ đâu đâu cũng có cạm bẫy cả. Còn chưa biết cuối cùng phải tốn bao nhiêu nữa."

So với sủng vật, khế đất mới là chân chính vô giá dù ra giá cao cũng không có người sẵn lòng bán đâu. Huống chi là mặt tiền cửa hiệu còn nằm ở trục đường chính.

Tông Nhiếp sau khi nghe xong thì không còn thuyết phục cậu nữa, chỉ nói: "18 bạc này ta giữ cho ngươi, có yêu cầu gì thì cứ việc tìm ta."

Nam Tinh cảm động đến rối tinh rối mù: "Vậy lát nữa hai ta đi xem phòng đơn giá như nào đi. Đệ thấy trên diễn đàn nói có thể mời bạn bè ở chung… Đúng rồi, huynh có mở ra được khế đất không?"

Tông Nhiếp lắc đầu: "Ta không mua chìa khóa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!