Chương 20: Hệ thống "Toạ kỵ"

Cái gọi là "Khế đất" tương đương với việc bỏ ra 10 lượng bạc mua một mặt tiền cửa hiệu, thật sự không có đắt lắm. Phải biết rằng, trò chơi Đạo Cổ hiện nay việc kiếm được một tờ giấy không còn phải bỏ ra 10 lược bạc mà phải nhờ vào —— vận khí cực tốt mới có thể cướp được —— mà lại chỉ là một mảnh đất trống bên ngoại thành mà thôi.

Phòng ở, gia cụ,… Không thể mua chỉ có thể thỉnh thợ chế tạo làm giúp

Tờ giấy Thẩm Tiên Nhân đưa cho cậu là mặt tiền cửa hiệu, phòng ốc hẳn là có sẵn.

Quan trọng nhất chính là vị trí địa lý, có một không hai, được ông trời ưu ái, tuy rằng không phải là "vị trí đắc địa" trong nội thành, nhưng hãy nhìn mô tả trong khế đất, nó nằm xung quanh từ nội thị rải rác ra ngoài ngoại thành. Là nơi người chơi có thể bày quán của mình…

Vị đầu bếp mở tửu lầu ở Dương Châu, nghe mọi người đồn thổi, mặt tiền cửa hàng của đối phương chính là nằm phía bên kia quảng trường chính là ở địa khu* Kim Lăng. Anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê từ một NPC, tiền thuê hàng tháng ước chừng mất vài lạng bạc.

*Địa khu (): khu vực nằm xung quanh nội thành.

Dạng như vậy, lấy quảng trường làm trung tâm xung quanh là các địa khu. Sâu trong nữa thành….

Nam Tinh cầm khế đất, hận không thể nhào qua cho NPC lão nhân một cái ôm thật thắm thiết. Sẽ không bao giờ nói lão sư phụ keo kiệt là bủn xỉn nữa, khó hầu hạ nữa!

"Sư phụ! Ngài thật là sư phụ tốt nhất trên đời này!"

"Bớt nịnh hót, ngừng làm phiền ta. Ngươi còn dùng dằng sẽ không còn thuyền ở bến đò để đi đâu."

"Dạ. Vậy, trước tạm biệt sư phụ, người có việc cứ truyền tin cho con ah ~"

"Đi đi!"

Nam Tinh cả người như bay, rời khỏi thôn Vạn gia. Đầu óc toàn nghĩ về mặt tiền cửa hiệu.

Haha! Vậy là cậu về sau chính là có một căn nhà riêng cho mình rồi.

Kể cả trả thuế 10 lượng bạc, tuy tạm thời không có nhiều tiền như vậy, nhưng có khế đất trên tay, trong lòng đã thật sự rất thư sướng.

——10 bạc? Luyện chế ra 20 lò độc dược lục cấp mà thôi.

"Khách quan, ngài muốn ngồi thuyền sao?" Ở bến đò, NPC chèo thuyền dò hỏi khiến Nam Tinh đang đắm chìm vào mộng tưởng tỉnh táo trở lại.

"Có, có ta ngồi, đi nào lão bản…"

Cậu ngồi vững trên thuyền, tiện tay mở bản đồ châu ra, không nghĩ tới vị trí thôn Vạn gia quá mức hẻo lánh, cho dù là là cái chấm nhỉ cũng không có đánh dấu.

"Điểm tiếp theo, chỗ ta có thể thuê mã xa là đâu vậy?"

(Điểm truyền tống đó, nhưng vì là thực tế ảo lên thường dùng mã xa để di chuyển)

NPC đáp: "Mã xa chỉ có thể đến Long Thành mới có, thuyền nhỏ của ta không đi xa như vậy được, chỉ có thể đưa khách quan đến thị trấn Vu Động… Từ Vu Động tìm người đánh xe bò. Ngồi xe đấy, mới có thể đến Long Thành."

"Vậy trước ngươi chở ta đi thị trấn Vu Động."

"Được! Thỉnh khách quan trả phí đi thuyền."

" Phí một lượt là bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm, 20 đồng!"

"20 đồng mà còn không nhiều lắm hả?"

"Ai da, khách quan.." tiểu lão đầu biện giải, "Ngươi ngẫm lại xem, từ nơi này đến Vu Động là bao xa!"

"… Nơi đó rất xa sao?"

"Mất chừng ba mươi phút, ngươi nghĩ có xa hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!