Chương 4: (Vô Đề)

12.

Sau một tháng, ta quay trở lại bán bánh nướng.

Nhưng không ngờ hôm nay, thị trấn nhỏ bé hẻo lánh này lại chưa bao giờ náo nhiệt đến vậy, người qua lại đông đúc, trong đó có không ít những kẻ tu tiên.

Ta tiến đến gần, nghe người kể chuyện hào hứng nói:

"Bên núi Thanh Linh sắp xuất hiện dị bảo!"

Tim ta khẽ rung lên, ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy ở cuối con phố, đám đông đột ngột tách ra hai bên.

Hai thanh tiên kiếm lấp lánh ánh sáng từ trên trời bay đến, mang theo tiếng rít vang trời, cuốn theo một trận cuồng phong khiến mọi người trên phố không khỏi kinh hô.

Tiên kiếm đáp xuống ngay trước mặt ta, linh khí tỏa ra làm lật tung hàng loạt quầy hàng ven đường.

Từ trong luồng sáng ấy, hai tu sĩ bước ra.

Nam tử có nét mặt phóng khoáng, tuấn tú và kiêu ngạo.

Nữ tử thì vận y phục nam giới, vừa xinh đẹp, vừa toát lên vẻ hào sảng đầy khí chất.

Không ai khác chính là nam chính Cơ Việt Thiên và nữ chính Lưu Hi Dao.

Hai người đối diện nhau, căng thẳng đối đầu nhưng lại có một sự đồng điệu không lời, như thể không ai có thể xen vào giữa họ.

Khí thế vương giả của họ khiến cả con phố im phăng phắc.

"Dị bảo trong núi lần này ta nhất định phải có được."

"Nếu ngươi đủ bản lĩnh thì cứ thử xem."

Nhìn thấy hai gương mặt này, lòng ta chợt dậy lên cảm giác bất an, muốn lùi lại, tránh khỏi họa sát thân.

Nhưng có lẽ vì định mệnh của một nữ phụ độc ác si mê nam chính mà ta đã bị ai đó đá một cái, khiến ta ngã nhào xuống trước mặt Cơ Việt Thiên.

Tốt rồi, giờ thì thành kẻ gây chú ý thật rồi.

Ta nằm rạp dưới đất, trong lòng không ngừng cầu nguyện mong nam nữ chính đừng để ý đến mình.

Nhưng trời không chiều lòng người, vận mệnh vẫn cứ đối nghịch với ta.

Quả nhiên, nữ chính liếc ta một cái đầy khinh thường, không chút do dự dùng ta làm vũ khí tấn công nam chính:

"Công tử xưa nay hoa bướm vây quanh không ít, không biết tu vi thế nào?"

Cơ Việt Thiên cau mày, rồi lập tức phản pháo:

"Những mỹ nhân yếu đuối thế này, dù có tâm cơ, cũng chỉ là vô vị."

Ngay sau đó, ta cảm thấy cằm mình bị một thứ lạnh lẽo, sắc bén chạm vào. Giọng nói lãnh đạm của nam chính vang lên trên đầu ta:

"Nói, ngươi có âm mưu gì?"

Cạn lời.

Ta thật không hiểu kiếp trước mình bị mù thế nào mà lại đi nhìn trúng tên tự luyến này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!