7.
Ta ôm thanh kiếm bước ra ngoài, thân thể mệt mỏi nhưng lòng lại tràn đầy phấn khởi.
Vì quá phấn chấn, khi đi ngang qua một gánh hát trong trấn, ta cũng chen vào xem một chút cho vui.
Câu chuyện kể về một vị hoàng tử báo thù.
Cuối cùng, một người phụ nữ trong trang phục thanh y ôm đứa trẻ trên tay, từ từ gục xuống sân khấu. Giọng hát của nàng vang lên bi ai, thê lương đến tận cùng: "Đứa trẻ thơ có tội tình chi? Đứa trẻ thơ có tội tình chi đây?"
Tiếng hát của nàng quả thật xé lòng, khiến tâm can người nghe không khỏi rung động.
Lòng ta cũng không tránh khỏi một hồi co thắt đau đớn.
Lương tâm đã ngủ vùi bấy lâu trong ta bỗng chốc chìm xuống, chua xót đến mức như thể có một quả quýt xanh mắc nghẹn trong cổ họng.
Thật xui xẻo!
Xui xẻo quá!
Ta hướng về phía sân khấu nhổ vài ngụm nước bọt, chỉ ném vài đồng tiền thưởng rồi vội vã rời đi như chạy trốn.
8.
Khi ta trở về căn nhà tre, Bách Lý Miểu lúc ấy đã mười ba tuổi, đang chống cằm với gương mặt trắng trẻo, ngồi xổm trước cửa đếm kiến.
Bách Lý Miểu lớn chậm, dù đã là thiếu niên nhưng trông vẫn nhỏ nhắn, mềm yếu.
Nhìn thấy ta, hắn hối hả xoay đôi chân ngắn chạy đến, lao thẳng vào lòng ta: "Cô cô! Hôm nay người lại hái mấy bông hoa nhỏ tặng con đúng không?!"
Hắn nhìn ra sau lưng ta, không thấy hoa đâu, chỉ thấy nửa thanh kiếm sắc bén ló ra. Hắn lập tức "oa" lên một tiếng rồi nhảy dựng.
Sau đó, hắn vội che mắt, ngồi xổm xuống đất: "Thanh kiếm đó tên gì thế ạ?"
Ta nói: "Sát…"
Vừa thốt ra một chữ, trong tim ta như có một viên đá sắc nhọn quay cuồng.
Tim ta đau nhói, viên đá đó cứ xoay tròn trong lồng ngực, cứng rắn và nhọn hoắt.
Nó khiến ta nghẹn ngào.
Có ai lại muốn người đầu tiên cầm kiếm lên phải gánh chịu trách nhiệm của kẻ sát nhân chứ?
Câu nói "Đứa trẻ thơ có tội tình chi" mà trước đó ta chẳng bận tâm, giờ đây cứ vang vọng mãi trong đầu, không sao xua đi được.
Hoa văn phức tạp trên chuôi kiếm in hằn vào lòng bàn tay ta, dần dần thấm ướt mồ hôi.
Ta nhìn Bách Lý Miểu đầy háo hức, do dự giây lát, cuối cùng đành chịu thua, nhẹ nhàng xoa tay lên chuôi kiếm, xóa đi chữ khắc trên đó.
Nhưng vừa xóa đi ta lại hối hận vô cùng.
Trong cơn khó xử, ta tức giận quăng kiếm xuống đất, "choang" một tiếng: "Ta nghĩ mãi không ra cái tên nào hay cả, ngươi tự nghĩ đi!"
Ta lao vào phòng, vô lực và tức tối, đấm mạnh vào chăn.
Từ xa vọng lại tiếng gọi của Bách Lý Miểu: "Cô cô, người không ăn cơm à!"
Ta bực bội gắt lên: "Ngày nào cũng chỉ ăn, ngoài ăn ra thì biết cái gì nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!