Ta nhớ rất rõ.
Kiếp trước, lần duy nhất Bách Lý Miểu đối xử tử tế với ta là vào ngày hắn lén nhìn nam nữ chính hôn nhau.
Hắn uống say khướt trong vườn, gương mặt tuấn tú lấp lánh dưới ánh trăng, làm trái tim đã nguội lạnh hàng chục năm của ta bỗng chốc rung động.
Ta lén tiến đến định khoác áo cho hắn, nhưng hắn lại bất ngờ nắm lấy tay ta.
Trong cơn say mờ mịt, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn ta, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ lên má ta:
" Góc nghiêng của ngươi, có chút giống với Dao Dao.
"Ta là con của một tiểu thiếp, từ nhỏ bị phụ thân ruồng bỏ, lang thang bên ngoài. Dao Dao từng cứu ta khỏi chết đói bằng một bát cháo, ta đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, suốt đời không đổi."
Trái tim ta vừa rung động đã lập tức tan vỡ.
Ta nắm lấy tay hắn, mỉm cười nói: "Đóng vai thế thân, giá một đấu trân châu."
Nghĩ đến việc hắn có thể vì tình mà điên cuồng như vậy, ta sao có thể bỏ qua cơ hội xem hắn gục ngã và chế ngự hắn triệt để!
Thay vì tự mình cố gắng, chi bằng mượn người khác để đạt được mục đích.
Sau khi tái sinh, ta lập tức từ bỏ thân phận đệ tử tiên môn, lẳng lặng hạ sơn.
Ta núp ở một góc tường của Bách Lý phủ suốt mười mấy ngày.
Cuối cùng, khi Bách Lý Miểu bị một cước đá bay ra ngoài, ta đã duyên dáng thực hiện một cú trượt người bắt lấy hắn.
Ta nuôi dưỡng hắn, đến nay đã được năm năm.
4.
Kế hoạch ban đầu của ta là thay thế nữ chính, trở thành "bạch nguyệt quang" trong lòng Bách Lý Miểu. Đợi đến khi hắn trưởng thành, ta sẽ giả chết rời đi, kích động mâu thuẫn giữa hắn và nam nữ chính.
Nhưng có vẻ như kế hoạch của ta không được thuận lợi.
Bởi vì ta quá lười biếng và thường xuyên ôm đầy oán khí, cách biệt quá xa với hình mẫu một bạch nguyệt quang dịu dàng hiền thục.
Từ nhỏ, Bách Lý Miểu đã phải gánh vác việc chẻ củi, nấu ăn, rửa bát, giữa hàng mày sớm đã vương đầy nỗi u sầu của người trung niên.
Còn ta, chỉ vì gặp ác mộng mà lại túm lấy tai hắn mà đánh.
Bách Lý Miểu chớp chớp mắt, khẽ rên lên: "Cô cô mỗi lần mơ thấy ác mộng đều đánh con."
"Làm nũng vô ích," ta nghiêm khắc lật hắn lại, đặt ngang trên đùi, "Trong mộng phạm sai lầm thì cũng vẫn là lỗi thôi, hiểu không?"
Năm nay Bách Lý Miểu mới mười tuổi, thân hình nhỏ bé, mềm mại.
Có lẽ vì đời này hắn không phải chịu cảnh lưu lạc, tính cách của hắn khác xa so với kiếp trước.
Kiếp trước, hắn luôn trầm mặc, bề ngoài điềm tĩnh, nho nhã nhưng nội tâm lại cực kỳ cố chấp.
Còn đời này, ngoại trừ đôi khi lộ ra nét mệt mỏi và thờ ơ của người trưởng thành, thì hắn cũng khá là vui vẻ hoạt bát.
Ta "bốp bốp" đánh vào mông hắn vài cái, sau đó xoay người xuống giường.
Kéo từ dưới giường ra hai cái đòn gánh, ta chuẩn bị ra ngoài.
Bách Lý Miểu lăn một vòng trên giường, quấn trong chăn nhìn ta chăm chú: "Cô cô, hôm nay người lại đi bán bánh nướng à, khi nào người về?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!