Chương 1: (Vô Đề)

1

Khi ta tỉnh lại, đệ tử chính đạo đã đánh vào Ma cung.

Còn phu quân của ta

- kẻ sở hữu tu vi vô thượng, đang ngồi ung dung sau lớp lớp màn trướng, cúi đầu chờ bị hàn/h hìn/h.

Ta bò dưới đất, điê/n cuồn/g kêu lên: "Chàng c.h.ế/t là việc nhỏ, tương lai của ta mới là việc lớn. Chàng c.h.ế/t rồi, ta phải làm sao đây?"

Hắn khẽ khép mắt, chống tay lên cằm, lạnh nhạt đáp lại:

"Tuỳ ngươi."

"Vạn vật đều có cái giá của nó, ngươi hưởng vinh hoa phú quý, giờ đây theo phú quý mà diệ/t von/g, đó cũng là lẽ trời."

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn thêu hoa mai trong lòng bàn tay, vẻ mặt chuyên chú, thâm tình: "Tất cả cũng vì chữ tình."

Thật kỳ lạ, rõ ràng hắn là ma đầu tộ/i á/c chồng chất, nhưng khi nói câu này, trên gương mặt hắn lại toát lên cái vẻ dâng hiến, thành kính đến lạ thường."

Ta nhìn mà ngơ ngác, không hiểu vì sao lại thế.

Ta ôm đầu suy nghĩ đăm chiêu, đầu ngứa ngáy, như thể não đang mọc lên.

Nhưng thời gian suy nghĩ của ta rất ngắn, bởi chẳng bao lâu sau khi Bách Lý Miểu bị đưa ra ngoài, bên ngoài điện đã vang lên một tiếng hò reo chấn động trời đất.

"

"Tộ/i đồ Bách Lý Miểu đã bị xử t/ử! Thánh nữ vạn tuế! Thánh nữ vạn tuế!"

"

Phu quân hờ của ta đã c.h.ế/t, không còn ai bảo vệ ta nữa.

Dù ngày thường hắn cũng chẳng bao giờ che chở ta, nhưng ít ra ta còn có thể dựa vào danh tiếng của hắn mà cáo mượn oai hùm.

Ta chỉ là một lô đỉnh yếu ớt, pháp lực ít ỏi, tay không thể trói nổi gà, trong nháy mắt đã bị đám đệ tử chính đạo ào vào nâng lên.

Khi bọn họ mặt mày hớn hở treo ta lên cây khô, ta mới nhìn thấy từ xa th/i th/ể của Bách Lý Miểu đang nằm sóng soài ở bã/i th/a m/a.

Đồ ph/ế vậ/t vô trách nhiệm!

Ta giận dữ đến cực độ, nắm chặt tay lại.

Cơn giận vô dụng của ta, cũng chỉ có thể biến thành hành động nắm chặt tay thêm một lần nữa, rồi đành cúi đầu nhìn xuống vũng nước cạn dưới chân.

Hôm nay trời quang mây tạnh, trong vũng nước phản chiếu chút ít sắc đỏ.

Trong lúc thất thần, ta chợt nhớ lại một hôm Bách Lý Miểu nghiêng đầu nhìn ta, trong ánh mắt hắn như có làn sương khói mờ ảo.

Khóe mắt hơi đỏ, ánh nhìn đầy dịu dàng và quấn quýt, khiến cho đôi mày sắc bén của hắn cũng toát lên vẻ mềm mại khiến lòng người rung động.

Đôi mắt ta bỗng dưng ươn ướt, động tác giãy giụa cũng yếu đi.

Dải lụa trắng đã thắ/t lên cổ ta, một cơn choáng váng ập đến, thế giới liền chìm vào màn đêm đen kịt.

2.

Tâm trí ta dần trôi lạc vào cõi mơ hồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!