Cửu Hồi quay đầu nhìn về phía rừng rậm, trong rừng rậm vang lên tiếng xào xạc, sau một hồi hỗn loạn, xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.
"Đừng để ý tới bọn chúng." Cửu Hồi cất lệnh bài, tự tin nói: "Chẳng qua do ghen tị nên mới nói xấu."
"Ừ." Chỉ Du gật đầu: "Ta tin ngươi."
"Đi." Cửu Hồi lập tức hài lòng, nàng cười tủm tỉm chỉ vào con đường phía trước: "Đi dọc theo con đường này gần nửa canh giờ sẽ đến thôn của chúng ta."
Khi bóng dáng Cửu Hồi và Chỉ Du biến mất ở góc đường, một con yêu mặt trắng thò đầu từ phía sau thân cây: "Tiểu bá vương mang theo một con người trở về, đó là một nam nhân đẹp."
"Chẳng lẽ……"
Xột xoạt.
Trong bụi cỏ có động tĩnh, năm sáu cái đầu khác nhau từ bên trong thò ra, đồng thanh nói: "Nàng đến nhân gian để cướp dân nam à?!"
"Cái gì?!"
Trong cây cối, hoa cỏ, thậm chí là bùn đất, đủ loại đầu thò ra: "Tiểu bá vương không những trở lại, còn mang về một người giúp đỡ?!"
"Ớ ô, than ôi!"
Nỗi buồn và niềm vui của con người không giống nhau, động vật và thực vật cũng vậy.
Cửu Hồi vừa đi vừa kể cho Chỉ Du nghe chuyện thú vị đã xảy ra trên con đường này khi nàng còn nhỏ: "Thấy vũng bùn nhỏ phía trước không, khi còn nhỏ ta đã đánh nhau với…… một con mèo trắng, rớt vào hố đó, cuối cùng Ngô bá đã lôi ta ra khỏi bùn."
Khi trở về, bị bảy tám trưởng bối trong thôn nhắc mãi tới tận nửa tháng, sau đó không hiểu sao nàng có thêm hai ngàn năm công lực.
Gia gia, nãi nãi, bá bá, thẩm thẩm đều nói bọn họ không truyền công cho nàng, còn phê bình các trưởng bối khác ở trước mặt nàng, nói rằng nếu là bọn họ thì tuyệt đối sẽ không cưng chiều nàng.
Tóm lại từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nàng đánh nhau với các yêu quái xung quanh, mặc kệ thắng hay thua, nàng đều bị mắng, sau đó không hiểu sao được thêm công lực.
"Đỉnh núi bên kia có mấy gia đình nuôi ong, mật ong của bọn họ đặc biệt thơm ngon, vài ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi tới nếm thử." Cửu Hồi chỉ đỉnh núi nơi xa: "Vùng núi bên này có thực thiết thú, con của chúng lông xù, chạy như bánh gạo đen trắng, vừa đáng yêu vừa chơi vui, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi tìm chúng nó chơi."
Bụp!
Một nam nhân trung niên mặc áo xám từ bụi cỏ ngã xuống, hắn ngửa đầu nhìn thấy Cửu Hồi đứng trước mặt hắn, mở to mắt, vội vàng đứng dậy, liên tục chắp tay hành lễ với Cửu Hồi: "Cửu tiểu thư! Xin lỗi, không phải tiểu nhân cố ý cản đường ngài, tiểu nhân sẽ lăn, lập tức lăn liền."
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống, ôm đầu lăn vào bụi cỏ, lào xào lăn xuống con sông nhỏ bên cạnh, tạo ra tiếng nước thật lớn.
"Này!" Cửu Hồi vạch bụi cỏ, hét xuống sông: "Ta không có nói sẽ đánh ngươi, ngươi chạy làm gì, quả thực muốn bôi nhọ sự trong sạch của ta!"
Chỉ Du đi đến bên cạnh Cửu Hồi nhìn xuống sông, thấy trên mặt sông đang tỏa ra ánh sáng vàng dưới ánh mặt trời. Nam nhân áo xám đang liều mạng chèo bằng tay và chân, rời xa nơi bọn họ đang đứng với tốc độ không thể tưởng tượng được.
"Đây là người của thôn Hạ Hà, mấy năm trước giành…… đất ruộng với thôn chúng ta, kể từ lúc bị thua, mỗi lần nhìn thấy chúng ta thì chạy." Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du: "Cuộc sống ở núi sâu và rừng già không dễ dàng, bọn họ thấy thôn Thượng Hoang sung túc nên tới cướp đất ruộng và nguồn nước, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc chống trả, đây do đã hết cách, ngươi thấy đúng không?"
"Ừm." Chỉ Du gật đầu: "Bọn họ tới cướp đồ, các ngươi chỉ đánh trả, không lấy mạng bọn họ, thật sự tốt bụng."
"Ừ ừ." Cửu Hồi đồng ý, liên tục gật đầu: "Thôn trưởng gia gia nói, mọi người đều là người, có thể tha mạng cho bọn họ thì tha mạng. Thôn Thượng Hoang của chúng ta có tiếng khoan dung và tốt bụng trong phạm vi một ngàn dặm."
"Thôn Thượng Hoang." Chỉ Du phát âm nhẹ nhàng cái tên này: "Thực sự là một cái tên cổ xưa."
"Thôn trưởng nói, trước đây chỗ này là đất hoang rộng lớn, thôn của chúng ta chiếm đất và nguồn nước phía trên đất hoang, nên đặt tên là thôn Thượng Hoang." Cửu Hồi dẫn Chỉ Du tiếp tục đi về phía trước: "Gần đây còn có thôn Hạ Hoang, thôn Đại Lâm. Ngươi không cần để ý tới người của mấy thôn đó, người của thôn Thượng Hoang cũng có tiếng nói đối với các thôn lân cận."
Càng đi xa, phong cảnh càng đẹp. Dòng suối róc rách, núi rừng nhiều màu sắc khác nhau, sương mù lượn lờ trên núi, thác nước đổ xuống vách đá cao, hồ nước sâu trong veo có thể thấy đáy.
Nơi này không giống như một cái thôn, mà tựa như là nơi thần tiên bị người đời lãng quên.
Mỗi bước đi là một cảnh, mỗi đoạn đường là một bức tranh khác nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!