Chương 49: (Vô Đề)

"Đúng là một tiểu cô nương thông minh." Thấy Cửu Hồi nhận ra thân phận của mình, Ma hậu không che giấu sự ngưỡng mộ đối với Cửu Hồi: "Đáng tiếc ngươi không phải là người của Ma tộc, nếu không ta nhất định sẽ phong ngươi là hộ pháp Ma tộc."

"Nương nương đến đây một mình, chẳng lẽ là khuyên ta bỏ linh để nhập ma?" Cửu Hồi cầm dao giết heo, mỉm cười nói: "E rằng đáp án của ta sẽ khiến nương nương thất vọng."

"Hôm nay ta tới đây là để thay mặt đứa con không nên thân của ta xin lỗi cô nương." Ma hậu tựa như không nhìn thấy vũ khí trong tay Cửu Hồi, giọng điệu bình thản gần như nhẹ nhàng: "Nếu không đến một mình, làm sao thể hiện lòng thành của ta."

Ma hậu không những đến một mình, ngay cả quần áo và trang sức cũng chọn phong cách phàm trần. Tuy nhiên ngoại hình của bà quá xinh đẹp, dù mặc quần áo phàm trần cũng không thể che giấu khí chất của mình.

"Nương nương tới lấy thuốc giải à?" Cửu Hồi mỉm cười: "Nương nương là người thông minh, chắc sẽ hiểu nỗi băn khoăn của ta."

Nàng không thể nào giao ra thuốc giải một lần.

"Ta đương nhiên hiểu ý cô nương." Ma hậu lấy một túi gấm trong tay áo ra, vứt đến tay Cửu Hồi: "Trong đó có một ngàn vạn linh thạch, ta muốn thay mặt đứa con không nên thân của ta mua thuốc giải mười năm của cô nương."

Mười năm?

Cửu Hồi mở túi gấm ra nhìn, thở dài: "Nương nương thật hào phóng, nếu ngươi không phải là Hoàng Hậu của Ma tộc, ta thật sự muốn mời ngươi làm trưởng lão của tông môn chúng ta."

Nàng lấy một cái chai sứ trong tay áo ra, ném về phía Ma hậu: "Trong bình có 22 viên thuốc giải, hai viên dư là ta tặng nương nương vì vẻ đẹp của ngươi."

Ma hậu rất thích được khen đẹp, đặc biệt là do nữ tử khen. Theo bà, lời khen của nam nhân chẳng qua là bản năng của động vật, chỉ có lời khen của nữ tử mới có thể khiến bà vui vẻ: "Cô nương không những có ngoại hình bắt mắt, mà miệng mồm cũng có thể làm rung động lòng người."

Bà nghịch chai thuốc: "Tuy là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng ta cảm thấy rất hợp với ngươi. Ngươi yên tâm, hôm nay sau khi ta trở về, sẽ ra lệnh cho người của ta, bảo bọn họ tránh Đào Lâm thành."

"Tuy nhiên" Ma hậu dừng một chút, nói thẳng: "Một mình ta không thể khống chế Ma tộc, ta chỉ có thể ra lệnh cho người của ta."

Tuy rằng Ma tộc có chế độ thừa kế vương vị, nhưng chỉ cần lão Ma Vương chết, khẳng định sẽ có ma nhảy ra nổi loạn, đây gần như là truyền thống lâu đời của Ma tộc.

Cửu Hồi hiểu rõ ý đồ chưa thực hiện được của Ma hậu, nàng giơ túi gấm lên: "Ta chờ mong nương nương và lệnh lang thống lĩnh toàn bộ Ma tộc."

Nghe câu đó, ánh mắt Ma hậu lóe lên, bà cười nhìn Cửu Hồi: "Không hiểu sao, tuy rằng mới gặp cô nương lần đầu, nhưng ta cảm thấy như đã từng gặp cô nương."

"Có lẽ, đây là duyên phận trong truyền thuyết." Cửu Hồi nghiêm túc nhìn Ma hậu: "Mỹ nhân giống như nương nương, nếu ta gặp một lần, ta sẽ không bao giờ quên."

"Vậy à?" Ma hậu càng cười quyến rũ hơn, bà đi về phía trước hai bước, nhưng không đến quá gần, bà và Cửu Hồi đều rất rõ, bọn họ không thể tin tưởng lẫn nhau: "Hy vọng lần sau gặp cô nương, cô nương sẵn sàng giao dịch với ta nhiều hơn."

"Ma hậu nương nương, ta chỉ là một tiểu bối vô danh trong giới tu chân, e rằng ngoài thuốc giải độc, ta không thể làm được giao dịch nào khác." Cửu Hồi cười lạnh: "Ma tộc xưa nay lấy máu thịt của Nhân tộc làm vật hiến tế, mỗi người ở phàm trần đều nói ma thay đổi màu sắc, chẳng lẽ nương nương đã quên?"

Ma hậu thở dài: "Đúng vậy, không ít Ma tộc không tu luyện bản thân, lấy ngoại vật và tà pháp để tăng tu vi, tiếng xấu mà Ma tộc có hiện tại cũng không oan uổng."

"Dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng muốn tạ sự bao dung của cô nương đã để lại mạng sống cho con ta." Ma hậu lấy một cái hộp gỗ ra, dùng ma lực đưa đến trước mặt Cửu Hồi: "Đây là quà cảm tạ, xin cô nương vui lòng nhận cho."

Vị Cửu Hồi cô nương này có thể nhẹ nhàng phá vỡ lưới nuốt hồn, chém dao xương trăn thành nhiều mảnh nhỏ, còn có thể dùng thuật pháp không biết tên để lục soát ký ức của La Kha mà không tổn thương hắn, nên chắc chắn không phải là người bình thường.

Người thông minh sẽ không muốn trở thành kẻ thù của một người mạnh mẽ khó hiểu như vậy, bà đã bước lên vị trí Ma hậu từ thân phận tiểu ma hèn mọn, đã chứng kiến quá nhiều người chết vì kiêu ngạo và thiếu hiểu biết, cho nên không cho phép mình phạm phải sai lầm tương tự.

"Nếu nương nương có lòng tặng, ta sẽ mặt dày nhận lấy." Cửu Hồi tiếp nhận hộp gỗ: "Đa tạ nương nương."

Ma hậu hành lễ: "Cô nương đồng ý chấp nhận lời xin lỗi và lòng biết ơn của ta, tâm nguyện của ta đã xong, xin cáo từ."

Vòng xoáy cuồn cuộn trong đêm tối, Ma hậu biến mất trong vòng xoáy. Cửu Hồi nhéo hộp gỗ, xoay người nhìn Chỉ Du, túm chặt tay áo hắn, cười đến nỗi hai mắt sáng ngời: "Chúng ta phát tài rồi!"

Nàng lắc túi gấm: "Chia cho ngươi một nửa!"

"Không cần."

"Ai gặp thì người đó có phần!"

"Vậy ngươi giữ phần của ta đi." Bị nụ cười trên mặt Cửu Hồi ảnh hưởng, khóe miệng Chỉ Du hơi nhếch lên: "Ta không có chỗ xài linh thạch."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!