"À, ta quên hỏi ngươi." Ngạn Bách nhét sách vô tay Chỉ Du: "Ngươi đến nhà người bạn nào?"
"Cửu Hồi."
"Đến nhà tiểu sư muội à?" Ngạn Bách trầm ngâm một lát, đưa tay ra định giật quyển sách Chỉ Du đang cầm, Chỉ Du cầm sách né tránh tay hắn, nghi ngờ nhìn Ngạn Bách.
"Đến nhà tiểu sư muội, đọc mấy quyển sách này không thích hợp." Trên khuôn mặt thật thà của Ngạn Bách hiện lên vẻ khó xử: "Hay là sư huynh chọn quyển khác nhé?"
"Mấy quyển này cũng tốt rồi." Chỉ Du nhéo sách không chịu buông tay: "Nếu sư huynh chịu cho ta thêm một quyển nữa thì càng tốt."
"Được." Ngạn Bách vô phòng lấy quyển 《Nghi lễ》 ra: "Chủ yếu là đọc quyển này."
"Các trưởng bối của tiểu sư muội nhất định là người cởi mở, ngươi đến thăm thì không cần quá căng thẳng." Ngạn Bách biết trước khi Chỉ Du gia nhập tông môn, hắn không có thân nhân, cũng không giỏi giao tiếp bằng lời nói, trấn an hắn: "Lễ nghi giao tiếp là để cho lịch sự, người thực sự thân thiết, làm sao có thể lúc nào cũng lịch sự được? Tình bạn giữa người thân và bạn bè, sự chân thành là cảm động nhất."
"Cảm ơn sư huynh." Chỉ Du cất 《Nghi lễ》 , "Ta đã hiểu."
"Chuyện nhỏ, tạ làm gì." Ngạn Bách lại nhấn mạnh: "Đến nhà tiểu sư muội chơi thì cứ vui vẻ, đừng lo lắng quá nhiều."
"Ừm." Chỉ Du gật đầu đứng dậy: "Sư huynh, ta đi về trước."
"Ừ." Ngạn Bách biết tính tình của hắn, không giữ lại lâu, đưa hắn ra cửa sân còn không quên dặn dò: "Trước khi đi, nếu có gì không hiểu thì cứ việc tới hỏi ta."
Nhìn tiểu sư đệ rời đi, Ngạn Bách cười lắc đầu quay vô sân, tiểu sư đệ quả nhiên còn quá nhỏ, căng thẳng khi đến nhà người khác lần đầu tiên.
Sáng sớm đầu hè, giọt sương lung lay sắp rơi giữa những lá cây, một con mèo béo ngậm cá khô đi ngang qua, gặp Chỉ Du, nó đặt cá khô xuống, kêu meo meo hai tiếng với Chỉ Du.
Các động vật đã mở linh trí ở trên đảo đều biết, Chỉ Du là sư đệ của lão đại Cửu Hồi, nể mặt lão đại, mọi người phải quan tâm nhiều hơn.
"Chào buổi sáng." Chỉ Du dừng lại, gật đầu với con mèo béo.
"Meo." Mèo béo lắc cái đuôi, cúi đầu ngậm cá khô tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một đoạn đường, Chỉ Du lại gặp một con ếch nhảy ra khỏi hồ, con ếch nhìn hắn kêu "ộp ộp".
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Tiếp theo Chỉ Du gặp một con chó, hai con chim đang luyện giọng trên ngọn cây, chúng nó nhìn thấy Chỉ Du đều nhiệt tình chào hỏi.
Gió sáng mát mẻ sảng khoái, mặc dù Chỉ Du đi bộ một mình, trên đường đi vẫn rất náo nhiệt.
Ở Vọng Thư Các, thật sự rất khó khiến người ta cảm nhận được sự cô đơn là gì.
"Chỉ Du." Khi Chỉ Du chuẩn bị bay qua hồ về viện của mình, Ô thừa tướng ló đầu ra khỏi hồ: "Đi thôi, ta chở ngươi về."
Trước sự nhiệt tình của Ô thừa tướng, Chỉ Du không thể từ chối, hắn nhảy lên lưng Ô thừa tướng: "Đa tạ."
"Sớm thế này, ta biết chắc chắn chỉ có mình ngươi." Ô thừa tướng cử động tứ chi, chậm rãi bơi đến hòn đảo lớn nhất giữa hồ: "Cửu Hồi sẽ không dậy sớm như vậy."
"Nàng còn nhỏ, ngủ nhiều mới có thể phát triển tốt." Chỉ Du tìm lý do cho Cửu Hồi không hề nghĩ ngợi.
Ô thừa tướng đồng ý với lời nói của Chỉ Du: "Chồi non quả thật cần ăn nhiều và ngủ nhiều mới có thể phát triển mạnh mẽ."
Chỉ Du: "Ừ."
"Nghe nói ngươi và Cửu Hồi sắp đi xa à?"
"Không phải đi xa, Cửu Hồi mời ta đến nhà nàng chơi." Mặt mày Chỉ Du hiền hòa, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Đợi sư phụ xuất quan, chúng ta mới lên đường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!