Chương 47: (Vô Đề)

Thanh niên Ma tộc bắt đầu bấm tay niệm thần chú, bấm được nửa chừng lại buông tay, hắn nghi ngờ nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du đang im lặng: "Ngươi thật sự không lừa ta?"

"Ngươi dùng vật quý báu của Ma tộc để bắt chúng ta, còn sợ ta lừa ngươi à? Cho dù ngươi không tin ta, thì cũng nên tin bảo vật của Ma tộc chứ." Cửu Hồi dựa vào người Chỉ Du: "Tuy nhiên, nếu ngươi thật sự muốn nghĩ như vậy, ta cũng chẳng có cách nào."

Nếu ngươi thật sự muốn nghĩ như vậy, ta cũng chẳng có cách nào là sao?!

Nghe câu nói đó, một ngọn lửa không tên trào ra trong đầu thanh niên Ma tộc.

"Nếu ngươi không yên tâm, có thể lấy linh thạch hối lộ chúng ta. Con người của ta thấy tiền là sáng mắt, nhát gan và sợ phiền phức, chỉ cần ngươi đồng ý đưa tiền, ta có thể giúp ngươi dụ người rời khỏi phủ thành chủ." Cửu Hồi rúc trong lưới, không nhúc nhích: "Tuy nhiên nhị thiếu chủ của phủ thành chủ cũng hơi quen biết ta, nếu muốn ta làm chuyện này, ngươi cần thêm tiền."

"Bản lĩnh không lớn mà suy nghĩ hay ghê." Thanh niên Ma tộc bị bộ dạng tham lam và hèn nhát của Cửu Hồi làm cho ghê tởm: "Ngươi câm miệng đi, nói thêm nữa thì ta sẽ làm thịt ngươi."

Hắn nhìn qua Chỉ Du: "Ta cho ngươi nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ, nếu ngươi không mở ra đại trận bảo vệ Đào Lâm thành, ta sẽ giết nàng."

Chỉ Du không nói gì, ngẩng đầu nhìn thanh niên Ma tộc. Thanh niên Ma tộc bấm thủ quyết, thả Chỉ Du ra khỏi lưới nuốt hồn, chĩa kiếm vào Cửu Hồi: "Bắt đầu tính giờ từ bây giờ."

Chỉ Du đứng tại chỗ nhìn Cửu Hồi, Cửu Hồi phất tay với hắn: "Ngươi đi mau đi, nhớ rõ nửa canh giờ đó."

"Được." Chỉ Du không nhìn nữa, xoay người bước đi.

Nhìn bóng lưng Chỉ Du rời đi không chút do dự, thanh niên Ma tộc cười nhạo, quay đầu cúi xuống nhìn Cửu Hồi đang ngồi trong lưới không dám nhúc nhích: "Ngươi hy sinh để hắn đi trước, nhưng hắn không có chút do dự, nếu sau nửa canh giờ, Đào Lâm thành không có động tĩnh, ngươi sẽ……"

Hắn nhướng mày: "Ngươi sẽ trở thành vật hi sinh."

Cửu Hồi ngửa đầu nhìn hắn: "Nếu hắn không trở lại, một mình ta đổi lấy tánh mạng của cả tòa thành, chẳng phải rất có lời hay sao?"

Thanh niên Ma tộc nghe nàng nói vậy cũng không tức giận, hắn có vẻ không để ý Chỉ Du có trở về hay không, cũng không thèm để ý Chỉ Du có thể mở ra đại trận bảo vệ Đào Lâm thành hay không, sự kiên trì và nghi ngờ vừa rồi biến thành không chút để ý.

"Vì sao không để hắn ở lại, còn ngươi đi mở đại trận bảo vệ thành?" Thanh niên Ma tộc ngồi xếp bằng ở trước mặt Cửu Hồi, cách lưới nuốt hồn, hắn nhìn Cửu Hồi như đang nhìn một kẻ ngốc: "Loại nữ nhân như ngươi, đầu óc phát triển như thế nào?"

"Bởi vì trước khi hắn rời đi, ta đã viết hai chữ trong lòng bàn tay của hắn." Cửu Hồi cười khẽ.

"Chữ gì?"

Thanh niên Ma tộc nhìn Cửu Hồi không chớp mắt, chờ nàng trả lời, hắn rất tò mò.

"Tin ta."

"Cái gì?" Thanh niên Ma tộc sửng sốt.

"Ta bảo hắn tin tưởng ta." Cửu Hồi đột ngột đứng dậy, đá thanh niên Ma tộc đang ngồi xếp bằng trước mặt nàng, dao giết heo lại xuất hiện trong tay. Dao giết heo rỉ sét tung bay trong tay nàng, bảo vật của Ma tộc tựa như một tấm lưới đánh cá bình thường, bị nàng dễ dàng cắt đứt.

"Tại sao lưới nuốt hồn không có tác dụng đối với ngươi?!" Thanh niên Ma tộc đứng dậy khỏi mặt đất, thấy Cửu Hồi cầm dao lao tới, hắn vội vàng lấy dao xương để phản công.

Đinh!

Con dao làm bằng xương trăn một vạn năm tuổi bị dao giết heo làm cho run rẩy, sắc mặt của thanh niên Ma tộc thay đổi rõ rệt, hắn bấm tay niệm thần chú, miễn cưỡng tránh được đòn tiếp theo của đối phương.

Mấy Ma tộc khác nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng xúm lại tiến lên, đánh nhau với Cửu Hồi.

Cửu Hồi không quan tâm đến các Ma tộc khác, nàng vung dao đánh lui các Ma tộc khác, tập trung vào thanh niên Ma tộc để đánh bại hắn.

Thanh niên Ma tộc cũng ý thức được Cửu Hồi không có ý định buông tha cho hắn, hắn nghiến răng, cắn ngón trỏ, vạch lên dao xương: "Thôn thiên mãng!"

Bóng con trăn nuốt trời thật lớn xuất hiện ở phía sau hắn, Cửu Hồi nhón chân, tránh đuôi trăn khổng lồ: "Có thể sử dụng trăn ác vạn năm để luyện chế pháp khí, xem ra ngươi có chút địa vị ở Ma tộc."

"Thế nào, sợ hãi à?" Thanh niên Ma tộc khoanh tay: "Ta thấy ngươi khá xinh, nếu ngươi chịu giống như Ngân Tịch, bỏ linh để nhập ma làm tiểu thiếp của ta, ta sẵn sàng tha mạng cho ngươi."

"Bản lĩnh không lớn mà suy nghĩ hay ghê." Cửu Hồi cười nhạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!