Chương 45: (Vô Đề)

Cửu Hồi thọc rất mạnh, nàng cầm con dao giết heo, máu của Ngân Tịch lặng lẽ nhỏ giọt dọc theo mũi dao.

"Ngày đó ở Vấn Tiên thành, ngươi là người giết hộ pháp của Ma giáo phải không?" Ngân Tịch nhìn chằm chằm Cửu Hồi, "Các đại tông môn tìm ngươi khắp nơi, vì sao ngươi giấu giếm?"

"Ta không hiểu chân nhân đang nói gì." Cửu Hồi xoay dao như gió lốc, "Không phải hộ pháp của Ma giáo là ngươi ư?"

"Ngươi biết ý ta là gì." Ngân Tịch nhíu mày, người này phức tạp hơn hắn tưởng tượng.

"Ta không biết." Cửu Hồi đột nhiên cao giọng: "Ngân Tịch, ngươi sa đọa thành ma, thông đồng với Ma tộc làm bậy, có ý đồ giết người vô tội, chúng ta là đệ tử chính đạo, không đội trời chung với ngươi!"

"Ngân Tịch!" Một nữ tử ăn mặc lộng lẫy trên mây, cưỡi một con ngựa ma ác cốt phi nước đại, ả ta nắm tay Ngân Tịch kéo lên lưng ngựa: "Chàng đã bị thương, mau đi cùng ta."

Cửu Hồi nhận ra nữ tử này là công chúa của Ma tộc, vì thế cất dao giết heo, mở hai tay ra, dùng linh lực kết thành một cung tên, kéo cung tên, nàng nhắm chuẩn vào vai hai người, hét lớn: "Ngân Tịch!"

Ngân Tịch và công chúa Ma giáo cùng quay đầu lại, mũi tên lập tức rời cung, xuyên qua bầu trời, đâm mạnh vào vai hai người, xâu hai người lại với nhau.

"Đi!" Ngân Tịch rên rỉ, một tay ôm eo công chúa Ma tộc, nhìn thật sâu vào thiếu nữ đội mũ có rèm đang cầm linh cung.

Cửu Hồi vén một góc rèm lên, khẽ nhếch khóe miệng, dùng khẩu hình nói bốn chữ với Ngân Tịch: "Ăn miếng trả miếng."

Hắn bắn một mũi tên vào dân chúng ở Đào Lâm thành, nàng bắn trả hắn một mũi, lúc này mới coi như công bằng.

Người xấu chật vật rút lui, nữ hiệp chính nghĩa chiến thắng, đây là kết cục mà ai cũng thích xem. Hai bên bờ sông vang lên tiếng khen ngợi và vỗ tay, người đánh trống trên thuyền rồng đánh trống, dưới chân là biển vui mừng.

Cửu Hồi cúi đầu nhìn đám đông bên bờ sông vỗ tay cho nàng, hai tay bấm niệm thần chú, dùng linh lực vẽ vài chiếc thuyền rồng trên không trung, búng ngón tay, nổ thành pháo hoa được tạo từ linh khí.

"Tuyệt!"

"Tuyệt vời! Xuất sắc!"

Tiếng khen ngợi không dứt, dân chúng sôi nổi khen phủ thành chủ sắp xếp tiết mục này thật sự xuất sắc, có người nói rằng khi nào đến đêm giao thừa, họ muốn một màn trình diễn như vậy nữa.

Đào Tương Nghi thu hồi pháp khí, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay, xuyên qua đám đông tìm Trường Hà đang canh giữ một mắt trận: "Trường Hà tiên trưởng, đã làm phiền ngài."

"Không sao, không sao." Trường Hà xua tay, ngồi dưới đất thở dốc không hề có hình tượng: "Cũng may tiểu sư muội và tiểu sư đệ phản ứng nhanh, nếu không sẽ gặp phiền toái lớn."

Trên bờ sông có rất nhiều người, nếu mũi tên ma thật sự bắn vào đám đông, không biết sẽ có bao nhiêu người chết. Ngoài ra còn dẫn đến tình trạng dẫm đạp, đè ép……

Nghĩ vậy, Trường Hà không khỏi chửi mắng, không những mắng Ngân Tịch từ đầu đến chân, thậm chí không buông tha Cửu Thiên Tông.

Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, muốn đi tìm tiểu sư muội và tiểu sư đệ, kết quả nhìn thấy tiểu sư muội và tiểu sư đệ bị vô số người vây quanh, trên người treo đầy vải vóc do dân chúng thưởng, hắn vội vàng lùi lại, không tham gia vào sự náo nhiệt.

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn." Cửu Hồi cầm cái rổ đựng tiền đồng và bạc được mọi người thưởng. Trong lúc nàng cảm tạ, tiền đồng và bạc vụn không ngừng rơi vào cái rổ.

"Tiên tử tỷ tỷ, tỷ diễn hay ghê, lần sau tỷ có tới nữa không?" Một đứa trẻ bỏ mười đồng tiền cậu để dành được vào cái rổ.

Cửu Hồi cầm năm đồng nhét vô tay đứa trẻ: "Cái này cho ngươi mua kẹo ăn, nếu mọi người thích xem, lần sau tỷ tỷ sẽ tới."

"Thích, thích." Mọi người khen ngợi liên tục, tiền đồng và bạc vụn rơi vào rổ như mưa.

Mọi người bày tỏ tình cảm của mình rất đơn giản, đó là cho tiền!

"Bà chủ Tống, sao ngươi đi xem biểu diễn mà còn xách theo dao làm bếp?" Tại quán xiên cay ở xa xa, các thực khách cười nói: "Đó là đóng kịch, có phải ngươi tưởng thật hay không?"

"Tiên tử cô nương diễn hay quá, ta quên ăn luôn." Một thực khách khác khen ngợi: "Đặc biệt là sau khi người xấu chạy trốn, tiên tử bắn mũi tên kia, thật hả giận."

Bà chủ Tống treo con dao lại, cười nói: "Đúng vậy, rất hả giận."

Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá, may quá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!