Chương 44: (Vô Đề)

Mùng 5 tháng 5.

Toàn bộ mọi người trong Vọng Thư Các hiếm khi dậy sớm, Mạc trưởng lão thay mặt các chủ của Vọng Thư Các, bỏ cuộn tranh và quà đã chuẩn bị sẵn vào túi gấm, ông dẫn mọi người hướng về phía núi Phù Quang hành lễ, sau đó chắp tay sau lưng nói với Ngạn Bách: "Ngạn Bách, ngươi sắp xếp lại đi, chút nữa nhờ hạc tiên đưa túi gấm đến núi Phù Quang."

Chờ Mạc trưởng lão và ba vị trưởng lão khác rời đi, Ngạn Bách lập tức vẫy tay với các sư đệ và sư muội: "Mau mau mau, muốn nhét cái gì thì nhanh lên."

Hắn vừa nhắc nhở sư đệ và sư muội, vừa nhét quyển sách ghi chép chuyện phiếm của giới tu chân giấu trong tay áo vào túi gấm.

Sau khi các sư huynh và sư tỷ bỏ đồ vô xong, Cửu Hồi mới lấy ra đồ mà mình chuẩn bị.

Các sư huynh và sư tỷ nhìn đá thạch anh vô giá bị chế tạo thành tượng biết kể chuyện, linh mộc tốt nhất bị làm thành tượng gỗ, còn có thú bông thực thiết thú con được làm khéo léo đến mức trông như thật, tất cả đều trầm mặc.

Sự nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của bọn họ, hóa ra thực sự có người lấy linh mộc cực phẩm để làm tượng dỗ trẻ con.

Nhà ai nuôi con lại xa hoa như vậy?!

Cho dù là tông chủ của Ngự Trân Tông giàu có nhất nuôi con trai ruột cũng chỉ như thế thôi.

"Còn cái này nữa!" Cửu Hồi lục lọi trong nạp giới, lấy ra một quả cầu thủy tinh trong suốt.

"Tiểu sư muội, đây là cái gì?" Trường Hà tò mò hỏi.

"Cái này gọi là quả cầu phong cảnh." Cửu Hồi giơ ngón tay, dùng linh lực gõ nhẹ vào quả cầu, biển cả bao la đột nhiên xuất hiện phía trên quả cầu, bọn họ thậm chí có thể nghe thấy tiếng sóng.

Sóng biển hùng vĩ, đáy biển huyền bí xinh đẹp, đồng cỏ xanh tươi, dòng sông uốn lượn, một con nai trắng ngốc nghếch chui ra khỏi tuyết, phát ra tiếng kêu kỳ ảo……

Vô số hình ảnh thay đổi và đan xen ở trên không của quả cầu, tựa như có thể tìm được mọi vẻ đẹp trên thế gian ở trong quả cầu này.

"Đây là những nơi trưởng bối trong thôn từng tới, chắc Phù Quang tiên quân sẽ thích đi." Cửu Hồi bỏ quả cầu phong cảnh vào túi gấm, hỏi các sư huynh và sư tỷ: "Có phải hơi trẻ con không?"

Mọi người vẫn chưa khỏi bàng hoàng trước cảnh đẹp, nghe câu hỏi của Cửu Hồi, đều lắc đầu: "Không trẻ con, không trẻ con."

Có lẽ một tiểu cô nương 18 tuổi sẽ cảm thấy hơi trẻ con, nhưng những người hơn một trăm tuổi như bọn họ lại cảm thấy cực kỳ hay.

"Mọi người đều thích, vậy chắc Phù Quang tiên quân sẽ không ghét." Cửu Hồi yên tâm.

Ngạn Bách bước tới, chuẩn bị bấm tay niệm thần chú để niêm phong túi gấm, đột nhiên nghĩ đến tiểu sư đệ còn chưa lên tiếng, hắn quay đầu hỏi Chỉ Du: "Tiểu sư đệ, ngươi có muốn đưa cái gì không?"

Chỉ Du im lặng lắc đầu.

"Mấy thứ này là quà của ta và Chỉ Du cùng tặng." Cửu Hồi xua tay: "Đại sư huynh, ngươi mau cất túi gấm đi, nhờ hạc tiên đưa túi gấm tới đó."

"Ờ, được rồi, được rồi." Ngạn Bách vội đáp lời.

Đưa quà xong, từng nhóm người trở về viện của mình. Cửu Hồi đang đi cùng Chỉ Du trên đường, mấy con vịt trời trong hồ kêu cạp cạp, Cửu Hồi dừng lại dưới bóng cây: "Chỉ Du, ngươi nhìn nè, mấy con vịt trời này mập quá."

Chỉ Du suy nghĩ một lát: "Hôm nay bảo bếp phía đông làm món vịt nấu trà nhé?"

"Ngươi hiểu ta, Chỉ Du." Cửu Hồi ngẩng đầu nhìn mặt trời, chợt nói: "Cứ cảm giác như mình quên cái gì đó."

Nhưng mà quên cái gì?

"Tiểu sư đệ, tiểu sư muội?" Tịch Nguyên về viện thay bộ đồ mới, lúc bay qua hồ thì thấy hai người đứng dưới tàng cây, tò mò hỏi: "Sao các ngươi còn ở đây?"

"Sư tỷ, ngươi muốn ra ngoài à?" Cửu Hồi ngửa đầu nhìn nàng.

"Hôm nay là lễ hội thuyền rồng, Đào Lâm thành có tổ chức đua thuyền rồng, hai đứa không đi xem náo nhiệt hay sao?"

"Lễ hội thuyền rồng?!" Cửu Hồi đột nhiên tỉnh ngộ: "Hèn gì ta cảm thấy quên cái gì đó, hôm nay là mùng 5 tháng 5, là một ngày hội náo nhiệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!