Chương 42: (Vô Đề)

Trên ghế chính, một con quạ đang rỉa lông. Trong phòng không thắp đèn, đôi cánh của nó tỏa ra ánh sáng màu ngọc lục bảo nhàn nhạt, tựa như quạ thần bước ra từ một bức tranh tiên thời thượng cổ.

Nó nhìn Cửu Hồi đang quỳ dưới đất, quác một tiếng, toàn bộ cửa sổ trong phòng đều đóng kín mít, mở kết giới cách âm, Bạch Kỳ và Lâm Si ôm nhau run bần bật trong góc.

"Ngô bá! Ngô bá!" Thấy Ngô bá tạo ra kết giới cách âm, Cửu Hồi nhận ra có chuyện không ổn, vội vàng đứng dậy chạy đến trước mặt con quạ, quỳ xuống chuẩn mực hơn: "Tiểu Cửu thật sự biết sai rồi, người tạm tha cho con lần này đi."

Trong cả thôn, nàng sợ Ngô bá nhất. Bởi vì khi những trưởng bối khác nói sẽ đánh nàng, có lẽ chỉ để hù dọa, nhưng Ngô bá thì khác, ông sẽ đánh.

Lúc còn nhỏ đọc sách và tập viết không nghiêm túc, Ngô bá đuổi theo nàng năm dặm rồi bắt nàng trở về đánh đến khi nàng la hét ầm ĩ.

"Thật sự biết sai?" Quạ đen nhảy trên ghế, giọng điệu hơi lạnh lùng: "Nói xem, con sai ở đâu?"

Đầu gối có chút đau, Cửu Hồi lén lút ngồi xuống. Thấy đôi cánh của quạ đen động đậy, nàng vội vàng quỳ thẳng: "Con, con không nên ở bên ngoài không chịu trở về tông môn khi nhìn thấy người."

"Ừm, còn gì nữa?" Quạ đen nhắm mắt lại, dường như đang nghỉ ngơi.

"Con không nên mạo hiểm…… một mình đi giết Xích Tuyền." Giọng Cửu Hồi nhỏ hơn một chút.

Quạ đen mở mắt ra, trong mắt ngập tràn sự tức giận: "Con cũng biết mình đang mạo hiểm à?!"

"Tại con hết cách rồi……" Cửu Hồi quỳ lết về phía trước hai bước, mỉm cười nịnh nọt tiến lại gần quạ đen: "Lễ cúng trăng lần thứ ba của Xích Tuyền sắp tới, nếu con không nghĩ cách ngăn cản, nó sẽ ăn sinh linh cả ngàn dặm rồi phi thăng thành yêu tiên."

Quạ đen giơ cánh muốn trừng phạt nàng một trận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của nàng, nó lại lạnh mặt hạ cánh xuống: "Nếu con biết Xích Tuyền đã hơn 15000 tuổi, vì sao không truyền tin cho chúng ta?"

Đứa trẻ quanh quẩn trước mặt mỗi ngày rất phiền, nhưng không gặp một thời gian lại hơi nhớ nó, thậm chí có thể kiên nhẫn hơn một chút.

"Con có nghĩ tới chuyện nhắn tin cho mọi người, nhưng con đi tới đi lui trong Cửu Thiên Tông rất nhiều lần, không bỏ sót góc nào cũng không tìm ra sơ hở nào trong đại trận bảo vệ núi của bọn họ." Cửu Hồi ngoan ngoãn giải thích: "Chỉ cần yêu tiến vào cổng của Cửu Thiên Tông, đại trận bảo vệ núi lập tức phát hiện được, con không muốn mọi người mạo hiểm như vậy."

"Tiếp tục ngụy biện đi, ta đang nghe đây." Quạ đen liếc nhìn nàng.

"Đâu có ngụy biện, con đang kể sự thật." Cửu Hồi vặn vẹo eo, nhìn quạ đen vô cùng đáng thương: "Ngô bá, đầu gối con đau quá, người cho con đứng dậy nói được không?"

"Chân bị đau à?" Quạ đen hừ lạnh: "Chặt chân thì sẽ không đau nữa."

Cửu Hồi chắp hai tay lại, chớp đôi mắt to: "Ngô bá, con thật sự hết cách mới đi giết Xích Tuyền một mình. Hơn nữa, với các pháp khí phòng hộ mà mọi người đã chuẩn bị cho con, con chắc chắn sẽ không mất mạng."

Bạch Kỳ và Lâm Si ở trong góc càng run rẩy nhiều hơn, hóa ra Xích Tuyền hơn một vạn tuổi bị chết dưới tay tiểu yêu nữ, hai người bọn chúng có thể sống đến bây giờ, toàn nhờ vào lòng tốt của tiểu yêu nữ!

"Sẽ không mất mạng, nhưng với tu vi của con, không thể nào thoát ra nguyên vẹn." Quạ đen giơ cánh thăm dò trán nàng, hơi kinh ngạc: "Vậy mà không bị thương, tu vi còn tiến bộ."

Cửu Hồi gật đầu thật mạnh: "Con khỏe lắm, Ngô bá yên tâm rồi phải không?"

"Được rồi, không cần quỳ nói chuyện." Quạ đen cuối cùng cũng mềm lòng, nó dùng linh khí kiểm tra kinh mạch của Cửu Hồi: "Kinh mạch của con có dấu vết được nguyệt hoa nuôi dưỡng, thứ ấy rất hiếm, con lấy ở đâu?"

"Tiểu sư đệ cho con." Nghe nói mình không cần quỳ nữa, Cửu Hồi vội ngồi xếp bằng dưới đất, duỗi đầu đến trước mặt quạ đen, dụi mặt vào cánh nó: "Ngô bá, lâu rồi không gặp, con nhớ mọi người lắm."

"Chắc con chỉ nhớ thôn trưởng gia gia, Long đại gia, Lưu đại gia, Tiêu thẩm thẩm, Bặc gia gia thôi……" Quạ đen hừ nhẹ, đọc một danh sách dài, nhưng không có chính mình: "Làm gì nhớ ta?"

"Con nhớ tất cả trưởng bối trong thôn." Cửu Hồi nịnh nọt lấy ra một đống đồ lớn ở trong nạp giới: "Đây là quà con đặc biệt mua cho mọi người. Kỳ Nguyệt thành là thành trì rất nổi tiếng ở nhân gian, không những có nhiều đồ ăn ngon, mà còn có nhiều thứ."

Nàng đào ra một cái hộp quà thật lớn trong đống quà cao như ngọn đồi: "Đây là phần của người."

Quạ đen liếc nhìn hộp quà vài lần, làm bộ lạnh nhạt quay qua chỗ khác: "Để đó đi."

"Dạ." Cửu Hồi dụi đầu vào quạ đen khiến quạ đen lảo đảo, xuýt nữa không thể duy trì hình ảnh lạnh lùng và thần bí của mình.

Nó vỗ cánh, sau khi cất món quà của mình mới quét một đống quà dưới đất vào đôi cánh: "Tiểu sư đệ của con không phải là người bình thường."

"Con cảm thấy con cũng không phải là người bình thường, cho nên không sao." Cửu Hồi giải thích thay Chỉ Du: "Hơn nữa hắn ngốc nghếch, rất hào phóng với con, nhất định không có ý xấu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!