"Quạc!" Quạ đen phát ra một tiếng chói tai, bay đi xuyên qua ngọn cây, đôi cánh của nó đập vài lá cây rơi xuống đầu Cửu Hồi.
Chỉ Du giơ tay che trên đầu Cửu Hồi, bắt lấy mấy lá cây rụng xuống.
"Đi thôi." Hắn ném lá cây xuống đất, triệu hồi phi kiếm.
"Từ từ, xin chờ chút." Một tiểu đồng vội vàng chạy tới, ôm một cái hộp, hắn chạy đến trước mặt Cửu Hồi, hành lễ: "Cửu Hồi tiên tử, tông chủ muốn đưa cái này cho ngài."
Cửu Hồi vẫn đang nhìn về hướng quạ đen bay đi, thấy tiểu đồng đưa một cái hộp gỗ, nàng cầm lấy, chậm rãi lấy lại tinh thần: "Đây là?"
Đồng tử cúi người, chắp tay hành lễ: "Tông chủ nói, trả vật về cho chủ cũ."
Cửu Hồi mở hộp gỗ ra, nhìn thấy dải lụa bên trong hoàn hảo như lúc ban đầu, mới nhớ tới hôm ở Lãm Nguyệt hồ, Bộ Đình nói rằng muốn giúp nàng sửa chữa pháp khí này.
"Đa tạ Bộ tiên tôn." Cửu Hồi đóng hộp gỗ, bỏ hộp gỗ vào nạp giới, cúi đầu hành lễ về phía Bộ Đình ở.
Rời khỏi Cửu Thiên Tông, Cửu Hồi ngồi xếp bằng trên phi kiếm, một tay chống cằm trầm tư hồi lâu, sau đó thở dài.
"Ngươi sao vậy?" Phi kiếm của Chỉ Du song song với Cửu Hồi, hắn đứng trên phi kiếm, nắng xuân ấm áp rắc lên mặt hắn, mặt mày hắn trông có chút dịu dàng.
Cửu Hồi lắc đầu, nàng nhìn ánh sáng vàng nhấp nháy phía dưới biển mây, đó là Trấn Thiên đỉnh.
"Chờ chút." Cửu Hồi dừng phi kiếm, nhìn về phía Trấn Thiên đỉnh: "Chúng ta đi xuống xem thử."
Chỉ Du liếc nhìn nàng, gật đầu: "Ừ."
Trấn Thiên đỉnh ở trên đỉnh núi, vách núi dựng đứng, đá lởm chởm, gió núi nức nở như tiếng khóc của quỷ núi. Dưới kết giới dày đặc trùng trùng điệp điệp, Trấn Thiên đỉnh tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh.
Cửu Hồi mới vừa đứng trên đỉnh núi, Trấn Thiên đỉnh dường như cảm nhận có người tới gần, phù văn trên đỉnh chập chờn, ánh sáng chiếu lên mặt Cửu Hồi.
"Đẹp quá." Cửu Hồi giơ tay ra, ánh sáng xuyên qua kẽ ngón tay, nàng quay đầu hỏi Chỉ Du: "Đỉnh này trấn giữ bao nhiêu thành trì?"
"Rất nhiều." Chỉ Du đi đến bên cạnh nàng, đứng yên, nhìn dưới đỉnh núi: "Cửu Thiên Tông bảo vệ rất nhiều thành trì, những thành trì này náo nhiệt và thịnh vượng, có vô số dân chúng sống ở đó."
Gió ồn ào, tiếng thở dài của Cửu Hồi bị gió cuốn đi, nàng ngồi xuống bên mép vách đá: "Gió ở đây mạnh quá."
"Ừm." Chỉ Du bắt chước nàng, ngồi xuống, nhưng cho dù ngồi, hắn cũng duy trì tư thế tao nhã.
"Lúc ngươi ở một mình trong núi, ngươi làm gì?" Cửu Hồi lắc chân: "Ta thích náo nhiệt từ nhỏ, có lần vô tình rơi vào một ảo cảnh. Không có gì trong ảo cảnh, yên tĩnh và trống trải, ta ngồi dưới đất khóc cả ngày."
"Ta chỉ ở trong ảo cảnh mấy ngày đã được các trưởng bối cứu ra. Nhưng dù vậy, nghĩ lại mấy ngày đó, ta vẫn cảm thấy sợ." Cửu Hồi nhìn Chỉ Du: "Ngươi thì sao, ở một mình có sợ không?"
Chỉ Du lắc đầu: "Từ lúc có ký ức, ta đã ở trong núi, không biết sợ là gì."
Thứ chưa bao giờ có được, làm sao hắn biết cuộc sống bình thường sẽ như thế nào?
Mãi đến năm 4 tuổi, mười người đeo mặt nạ xuất hiện, bọn họ dạy hắn đọc sách và viết chữ, dạy hắn đạo đức và đại nghĩa. Bọn họ đưa cho hắn vô số sách quý, dạy hắn cầm kỳ thi họa.
Hai năm sau, khi bọn họ chết trong trận linh khí thập đỉnh, vẫn đeo mặt nạ. Người mang thi thể của bọn họ đi cũng đeo mặt nạ nặng nề.
Bọn họ không nhìn hắn, cũng không cho hắn thấy rõ bọn họ.
"Ngươi không cần nhớ dáng vẻ của chúng ta, càng không cần thiên vị bất cứ ai."
"Ở trong mắt ngươi, sinh linh trong thiên hạ không có xấu đẹp, không có cao thấp, không có thiện ác."
"Ngươi sinh ra vì vạn vật, mặt trời đỏ treo cao trên bầu trời không bao giờ dừng lại vì bất cứ sinh linh nào, cũng không tắt đi vì bất cứ sinh linh nào."
"Ngươi không thể có tình cảm cá nhân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!