Nhìn đôi mắt tròn xoe của Cửu Hồi, Lạc Yên càng nói nhiều hơn: "Sau đó nữ tử kia mất tích. Có người nói nàng không đành lòng thấy hai người khắc khẩu vì nàng, vì thế nàng lặng lẽ rời đi, cũng có người nói rằng nàng đã chết dưới tay của tông chủ đương nhiệm của Cửu Thiên Tông. Cho dù sự thật như thế nào, sau khi nàng mất tích, cặp hôn phu hôn thê này đường ai nấy đi, trở mặt với nhau."
"Những chuyện này đều là lời đồn đãi vớ vẩn, không thể coi là sự thật. Bản chất của con người là hay quên, rất nhiều chuyện có thể trôi qua trong vài chục năm, huống hồ là chuyện của mấy trăm năm trước." Không biết Mạc trưởng lão lấy một bầu rượu từ đâu ra, nói câu được câu không rồi uống, nghe thấy đám vãn bối tán gẫu chuyện cũ, khẽ cười: "Về phần nữ tử kia, ta có nghe sư tổ của các ngươi nhắc tới vài câu."
Ông nhìn về phương xa, vẻ mặt có chút hoài niệm: "Năm đó tu vi của ta còn nông cạn, chưa từng rời tông môn. Một ngày nọ, sư tổ của các ngươi đột nhiên rời khỏi tông môn, khoảng một năm sau mới trở về. Chưa được mấy ngày đã truyền ra tin tức đại đệ tử của phái Cửu Thiên Tông và Thanh Lam Môn hủy hôn ước. Lúc ấy sư tổ các ngươi nói, thật đáng tiếc."
"Tiếc cho ai ạ?"
"Đương nhiên là tiếc cho nữ yêu đó." Mạc trưởng lão cười: "Người hay yêu cũng thế, lời nói của người khác khiến người ta khó phân biệt đúng sai. Nhưng đúng hay sai, đương sự tự hiểu rõ trong lòng, cuối cùng sẽ có người áy náy."
"Sư phụ." Trường Hà nhìn Mạc trưởng lão nghi ngờ: "Chỉ vậy thôi à?"
Một câu cảm thán của sư tổ mà đủ để sư phụ nhớ rõ một người?
"Nghịch đồ!" Mạc trưởng lão ho khan vài tiếng bất chấp ánh mắt nghi ngờ của mấy vãn bối: "Năm đó hai vị hủy bỏ hôn ước, ồn ào đến mức trời đất u ám, ném không ít đồ đạc."
"Sư tổ…… có nhặt đồ của người ta ném không?"
"Sao gọi cái đó là nhặt, phải gọi là cần kiệm và tiết kiệm." Mạc trưởng lão cứng cổ nói: "Người tu luyện lấy hoa cỏ mà người khác không cần, gọi là nhặt mà được à?"
"Phải gọi là có duyên với chúng ta." Cửu Hồi gật đầu tán thành lời nói của Mạc trưởng lão: "Đồ mà người khác không cần, ngươi không nhặt, người khác cũng không nhặt, món đồ tốt bị hỏng rất đáng tiếc, thật xấu hổ khi lãng phí chúng. Sư tổ tìm một chốn về cho hoa cỏ bị vứt là cực kỳ tốt!"
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Mạc trưởng lão gật đầu: "Các ngươi phải nhớ kỹ, tu luyện là thuận theo ý trời, tranh chấp với vận mệnh, cười chuyện vặt vãnh của người khác, nhưng đừng trở thành người trong khúc hát đó." Mạc trưởng lão vỗ hồ lô: "Ngồi yên, chúng ta tăng tốc!"
Trong khi mấy người Vọng Thư Các ngồi trên hồ lô uống rượu và nói chuyện phiếm, vài tông môn đã rời khỏi Vấn Tiên thành lén phái đệ tử trở lại thành, hỏi thăm tiểu cô nương dùng dao giết heo đâm hộ pháp Ma giáo.
Ma đầu kia là một trong mười đại hộ pháp của Ma giáo, tu vi rất cao, sao người thường có khả năng đâm y?
Không ai tin rằng nàng đã chết sau khi nhảy khỏi phi kiếm của ma đầu, bọn họ lo lắng có tông môn khác phát hiện nàng có tư chất hơn người, giấu nàng trước rồi.
"Sư tỷ, ngươi có nghĩ Ngự Trân Tông đã lén mang người đi không?"
"Không thể nào." Sư tỷ lắc đầu: "Từ lúc xảy ra chuyện đến lúc chúng ta rời đi, Ngự Trân Tông không chú ý nhiều đến cô nương kia. Hiện giờ bọn họ mang theo thi thể của ma đầu để tránh bị những thành viên Ma giáo khác đuổi giết, chắc đang nhanh chóng chạy về tông môn."
Vừa dứt lời, bọn họ nhìn thấy hai đệ tử của Ngự Trân Tông mặc trang phục gấm bước ra từ quán trà, cầm một cuộn tranh trên tay.
Ánh mắt hai bên chạm nhau trong không trung, sau đó nhìn qua chỗ khác tựa như không có gì xảy ra.
"Vì sao hai vị đạo hữu đã rời đi còn quay lại?"
"Ha ha, thật trùng hợp, tại sao chư vị cũng trở lại?"
Hai bên chăm chú nhìn nhau một lát, đệ tử Ngự Trân Tông lên tiếng: "Gia sư có tính lương thiện và mềm lòng bẩm sinh, nghĩ đến cô nương anh dũng trừ ma bảo vệ đạo bị ma đầu bắt cóc, cuối cùng không biết sống chết ra sao, nên phái sư huynh đệ chúng ta tìm kiếm tung tích của nàng. Nếu cô nương còn sống thì đưa nàng về Ngự Trân Tông để dưỡng thương, nếu nàng bất hạnh gặp nạn thì mai táng đàng hoàng cho nàng."
"Vừa rồi chẳng phải mấy đại tông môn cùng nhau đi tìm, đều không phát hiện tung tích của cô nương đó hay sao?" Sư tỷ của môn phái cười nhạo trong lòng, có ai không biết vị trưởng lão này của Ngự Trân Tông yêu tiền như mạng sống, ngay cả pháp khí bản mạng cũng tính toán, làm sao ông ta có tính lương thiện và mềm lòng bẩm sinh?
"Lỡ như có bỏ sót điều gì thì sao?" Đệ tử của Ngự Trân Tông giả vờ không thấy sự mỉa mai trong mắt đối phương: "Tìm thêm một lần càng thêm hy vọng, đạo hữu thấy đạo lý này đúng không?"
Hai bên chưa nói xong đã thấy một đệ tử Cửu Thiên Tông cúi người lẻn vào trong đám đông, cầm một tờ giấy vẽ hỏi tới hỏi lui.
Đệ tử này đột nhiên cứng đờ cả người, đụng phải ánh mắt của nhiều người.
"Ha ha, thật trùng hợp."
Sau nửa canh giờ, năm tông môn lại gặp nhau ở Vấn Tiên thành.
Ngự Trân Tông nhìn bốn tông môn khác: Trước đó cứ giả vờ như không có việc gì, không thèm nói mấy câu, không ngờ xong việc lại lén phái người tới cướp nhân tài, bốn tông môn này có lòng dạ dơ thật.
Cửu Thiên Môn nhìn bốn tông môn khác: Làm bộ làm tịch, đóng kịch giỏi như vậy còn tu tiên làm gì, đi diễn tuồng đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!