"Sấm sét thường xuyên?" Chỉ Du muốn thắp nến trong phòng, nhưng bị Cửu Hồi ngăn lại: "Đừng thắp, ta sợ nếu thắp nến, sấm sét sẽ đánh trúng chúng ta, xấu hổ lắm."
"Vì sao?" Chỉ Du đẩy chân nến xa hơn.
"Ta ra đời trong lúc sấm sét ầm ầm, thôn trưởng Bặc đại gia nói, có lẽ ta không có hộ khẩu dưới mũi thiên mệnh."
"Tại sao không có hộ khẩu?"
Căn phòng tối om, giọng Cửu Hồi cực kỳ vui vẻ: "Có lẽ ta là người ông trời không cho phép sinh ra, nhưng lại cố tình ra đời, cho nên Bặc đại gia gọi ta là đứa con gái nổi loạn của thiên mệnh."
Chỉ Du quay đầu nhìn về phía Cửu Hồi, nhưng không nhìn thấy gì trong căn phòng tối.
"Đêm giao thừa, Phù Quang tiên quân tặng ta một chiếc đèn lồng đỏ, ta thật sự rất kinh ngạc." Cửu Hồi lấy hai linh quả trong ngực ra, chia một quả cho Chỉ Du, hai người gặm linh quả trong bóng tối: "Phù Quang tiên quân được gọi là con trai của thiên mệnh, được sinh ra với linh khí cứu rỗi thế gian. Nếu hắn biết ta bị Bặc đại gia gọi là đứa con gái nổi loạn của thiên mệnh, có lẽ sẽ hối hận đã tặng đèn lồng cho ta."
"Sẽ không hối hận."
"Ngươi không phải là Phù Quang tiên quân, sao biết hắn sẽ không hối hận?" Cửu Hồi ho nhẹ vài tiếng, giọng có chút trầm: "Hình như tiếng sấm sét bên ngoài nhỏ hơn một chút rồi phải không?"
"Ừ." Chỉ Du im lặng một lát: "Ngươi cũng tin thiên mệnh à?"
"Không tin, Bặc đại gia xem bói chuẩn lắm, ông nói ta là đứa con gái nổi loạn của thiên mệnh. Nếu ta tin thiên mệnh, chẳng phải là phủ nhận sự ra đời của ta hay sao?" Cửu Hồi nói một cách hợp lý: "Cái gì có lợi cho ta thì ta tin."
"Nếu bất lợi, ngươi……"
"Vậy mặc kệ đi!" Cửu Hồi hừ nhẹ: "Ai tin thì người đó là kẻ ngốc."
"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Cửu Hồi che ngực, ho khan kịch liệt, Chỉ Du muốn dùng pháp thuật thắp sáng căn phòng, nhưng nhớ tới lời nói của Cửu Hồi, hắn rụt ngón tay lại, ôm vai Cửu Hồi: "Bị thương à?"
"Không có vấn đề gì lớn." Cửu Hồi lấy khăn tay lau vết máu trên khóe miệng, đổ nửa chai Bồi Nguyên Đan vào miệng.
Tại nàng không kìm chế được việc cả đời thích giả vờ bí ẩn, khi cắn nát nội đan của Xích Tuyền, xuýt nữa bị nội đan của đối phương tấn công ngược lại. May mắn thay, trưởng bối đã cho nhiều pháp bảo, giúp nàng chặn lại sự phản kích của nội đan, nếu không sau khi giết Xích Tuyền, nàng chỉ có thể bò trở về từ trấn yêu ngục.
"Há miệng ra." Chỉ Du dựa vào ánh sáng của sấm sét, đưa chai thủy tinh trong tay đến bên miệng Cửu Hồi, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, đổ toàn bộ vào miệng nàng.
"A?" Cửu Hồi nếm mùi vị: "Ngươi đổ một chai nguyệt hoa vào miệng ta?"
Nguyệt hoa thanh đạm, Cửu Hồi cảm giác phía trong tứ chi được nguyệt hoa nhanh chóng chữa trị, thậm chí nội đan và linh đài đều được nguyệt hoa sưởi ấm và nuôi dưỡng.
Yêu có nội đan, không có linh đài. Tu sĩ có linh đài, không có nội đan.
Cửu Hồi sinh ra phản nghịch, toàn thân là phản cốt, cho nên nàng có linh đài lẫn nội đan.
"Có khá hơn không?" Chỉ Du nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
"Không tốt lắm." Cửu Hồi che ngực: "Một chai nguyệt hoa lớn như vậy mà ngươi đổ cái rẹt vào miệng ta, ta xót của quá."
"Nguyệt hoa có quý giá đến đâu cũng chỉ là vật ngoài, không tiếc khi cho ngươi." Chỉ Du an ủi Cửu Hồi: "Ta không mang theo nhiều khi ra ngoài, ta còn hơn một trăm chai nguyệt hoa ở trong núi, vài ngày nữa ta sẽ lấy cho ngươi."
"Ta chưa từng rời núi, không biết thế giới bên ngoài cần gì." Chỉ Du đứng dậy, dựa vào ánh sáng lập loè của tia chớp, sửa lại giường cho Cửu Hồi: "Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi trước đi."
"Ta đang nghe ngươi kể chuyện rời núi, tại sao lại đổi chủ đề?" Cửu Hồi rúc vào chăn, thò đầu ra khỏi chăn: "Ngươi lớn như vậy mà chỉ rời nhà một lần thôi à?"
"Còn một lần nữa." Chỉ Du giúp nàng ấn góc chăn, nhớ lại chuyện rất lâu rồi: "Lúc ta năm tuổi, ta mơ thấy một nữ tử từ biệt ta. Bà nói rằng bà là mẫu thân của ta, tới gặp ta trong giấc mơ trước khi chết."
Giọng điệu của hắn cực kỳ bình tĩnh, tựa như đang kể chuyện của người khác: "Bà búi kiểu tóc đồng tâm rất đơn giản, có cây trâm gỗ đào thô trên búi tóc. Bà mặc chiếc váy vải thô màu xanh lam, lông mày hơi nhạt, đôi mắt rất lớn, bên má trái có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt."
Hắn ngẫm nghĩ: "Ta không giống bà lắm, bà có nụ cười rất đẹp, khi giơ tay ra ôm ta, ta không cảm nhận được nhiệt độ của bà, trống rỗng và nhẹ nhàng giống như một mảnh bèo có thể trôi bất cứ lúc nào."
Cửu Hồi thò tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng nắm chặt tay áo hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!