Chương 38: (Vô Đề)

Ba vị tông chủ có thể nói được gì nữa, bọn họ không còn lời nào để nói.

Ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, nhưng nếu bàn về công lao, bọn họ lấy cái gì để so sánh với Vọng Thư Các.

Bảo vệ Trấn Hà đỉnh, bắt giết đại yêu 5000 năm, đây là công lao cứu thiên hạ.

"Hai vị tiểu hữu trông không lớn tuổi lắm, không biết tu vi cỡ nào lại lập được công lao như thế?" Vương tông chủ nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du.

Đây là đang nghi ngờ nàng phóng đại sự thật?

Cửu Hồi cẩn thận nhìn Vương tông chủ, khẽ cười và chắp tay với Vương tông chủ: "Đa tạ sự quan tâm của Vương tông chủ, vãn bối và sư đệ khó khăn lắm mới đạt tu vi Nguyên Anh cảnh như hiện giờ. Do tu vi của chúng ta thấp mới bị thương nặng trong lúc khuất phục ma tu cùng ác yêu, khiến ngài chê cười rồi."

Vương tông chủ: "……"

Ông giơ bàn tay run rẩy vuốt bộ râu xám, hồi lâu không nói nên lời. Ông tu luyện khổ cực hàng năm, cho tới bây giờ tu vi cũng chỉ là đại viên mãn của Nguyên Anh cảnh.

Ông hối hận, cực kỳ hối hận, ông không nên lắm miệng hỏi câu này, quả thực tự rước nhục. Nhưng những lời của đối phương đều lễ phép, khiêm tốn trong từng chữ, ông không có lý do gì để nổi giận với tư cách là trưởng bối.

"Hai vị còn nhỏ tuổi mà đã có tu vi như vậy, có thể nói là tài năng hơn người, thật khiến người ta khâm phục." Hai vị tông chủ khác thấy Vương tông chủ nghẹn đến mức gương mặt già nua đỏ bừng còn đau khổ cố gắng tươi cười, lập tức liên tục khen ngợi Cửu Hồi.

Không khen thì có thể làm được gì, bọn họ không muốn tự rước nhục.

Nam Phong đã nhận được tin tức Cửu Hồi và Chỉ Du tiến giai vào Nguyên Anh cảnh, nhưng nghe thấy Cửu Hồi tự mình nói ra, hắn vẫn có vài phần kinh hãi trong lòng.

Với tư chất như thế, nếu trước đây bọn họ gia nhập Cửu Thiên Tông sẽ tốt biết bao?

"Hai vị tông chủ quá khen." Cửu Hồi khiêm tốn nói: "Nếu học nghệ kỹ càng, chúng ta đã không bị thương nặng như vậy, khiến cho toàn bộ tông môn phải tìm tiền khắp nơi để chữa lành vết thương cho chúng ta?"

Hàng ngàn lời nói cô đọng trong một câu: Không có tiền, chuyển tiền đi!

Ba vị tông chủ lại im lặng, bọn họ quay đầu nhìn Nam Phong ở phía trên. Cửu Thiên Tông có gia đại nghiệp đại, dù cho Vọng Thư Các linh thạch, cũng không có nghĩa là không cho bọn họ.

"Ta hiểu sự khó khăn của ba vị tông chủ." Nam Phong nâng chén trà lên: "Các ngài từ xa đến đây, hãy về viện dành cho khách để nghỉ ngơi một ngày trước, ta sẽ bàn bạc những chuyện liên quan với quản sự của tông môn."

"Xin Nam Phong tiên trưởng quan tâm nhiều hơn." Ba vị tông chủ biết nếu nhiều lời nữa, ngược lại sẽ chọc giận Nam Phong, vì vậy lịch sự đứng dậy cáo từ.

Trước khi rời đi, bọn họ lén quay đầu lại nhìn, Nam Phong tiên trưởng đang mời Chỉ Du và Cửu Hồi ngồi xuống, thái độ rất ôn hòa.

"Tay của Nam Phong đạo hữu bị sao vậy?" Khi Nam Phong nâng chén trà lên, Cửu Hồi thấy trên cánh tay hắn có rất nhiều vết sẹo không đều, hẳn là do vết thương nứt ra nhiều lần theo thời gian tạo thành.

"Không có gì." Nam Phong đặt chén trà xuống, vuốt tay áo che cổ tay: "Luyện kiếm cần khổ luyện, bị thương là chuyện thường."

Thấy hắn cố ý che giấu, Cửu Hồi mỉm cười: "Nam Phong đạo hữu có tâm đạo thuần khiết, nhất định sẽ trở thành đại đạo."

"Đa tạ Cửu Hồi đạo hữu." Nam Phong nhìn Chỉ Du: "Chúc mừng hai vị đạo hữu tiến giai vào Nguyên Anh cảnh, gần đây ta đang tu luyện kiếm phong, không thể trực tiếp đến quý tông chúc mừng, xin hãy thứ lỗi."

"Vốn không phải là đại sự, Nam Phong đạo hữu không cần khách sáo." Chỉ Du nhấp một ngụm trà, liếc nhìn cổ tay của Nam Phong: "Tuy nhiên tu luyện chú trọng thoải mái, lo lắng quá mức có lẽ không phải là chuyện tốt."

Nam Phong hiểu ý Chỉ Du, nhưng hiện giờ Thu Hoa tiên tôn đã bước nửa bước vào tiên cảnh, nếu thiên cơ không thay đổi, Thu Hoa tiên tôn đã phi thăng thành tiên. Trong toàn bộ giới tu chân, ai cũng biết sự ân oán giữa Thu Hoa tiên tôn và sư phụ hắn, hắn không muốn sư phụ bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường, cho nên là đệ tử chưởng phái, hắn cần phải mạnh hơn đệ tử chưởng phái của Thanh Lam Môn.

Sau khi trải qua sự kiện đỉa yêu và Trấn Hà đỉnh, hắn càng cảm thấy ngày xưa mình kiêu ngạo và lố bịch biết bao nhiêu. Sự tôn sùng của người khác đối với hắn không thuộc về hắn, mà thuộc về Cửu Thiên Tông.

Nếu mất đi thân phận đệ tử chưởng phái của Cửu Thiên Tông, hắn là cái gì?

"Dân gian có câu nói, vội vàng sẽ không thể ăn đậu hủ nóng." Cửu Hồi lột vỏ linh quất trên bàn, chậm rãi gỡ gân trên đó: "Đạo hữu còn trẻ đã có tu vi Luyện Hư cảnh. Biết bao người trong thiên hạ tu luyện đến chết cũng chưa đạt đến cảnh này, cho dù là bạn cùng lứa, cũng không có ai vượt qua ngươi. Ngươi chăm chỉ như vậy, những người khác phải sống như thế nào?"

"Ngươi thử nghĩ xem, đệ tử của các tông môn khác muốn ra ngoài chơi hai ngày sẽ bị sư phụ chỉ vào mũi mắng, chơi chơi chơi, chỉ biết chơi, ngươi nhìn Nam Phong của Cửu Thiên Tông kìa, chưa đến hai trăm tuổi đã có tu vi Luyện Hư cảnh, ngươi còn có mặt mũi đi chơi?" Cửu Hồi tặc lưỡi lắc đầu: "Chỉ nghĩ chút thôi đã cảm thấy ngươi sẽ bị người ta ghét."

"Vị Ngân Tịch chân nhân của tông môn các ngươi mới Hợp Thể kỳ, ngươi chỉ thấp hơn hắn một cảnh giới. Hắn hơn 300 tuổi rồi, hơn ngươi một trăm tuổi, đến khi ngươi 300 tuổi, biết đâu đã là tu vi Đại Thừa kỳ." Cửu Hồi cảm khái: "Thật tội nghiệp cho các tu sĩ cùng tuổi với ngươi, bị ngươi ép tới nỗi không đứng dậy được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!