Mới tờ mờ sáng ngày mùng một, rất nhiều chủ quán đã đóng cửa về nhà dành thời gian cho gia đình. Bà chủ Tống đã dọn quán từ sớm, nồi lớn nấu bánh trôi đang bốc khói, một số hàng xóm lười tự nấu bánh trôi ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, trò chuyện về sự kiện náo nhiệt đã xảy ra vào đêm giao thừa.
"Bà chủ Tống, cho chúng ta chín chén bánh trôi." Ngọc Kính dẫn tám hậu bối ngồi quanh bàn. Tối hôm qua nhận được tin tức của lão rùa đồi mồi, bà đã dùng tông chủ lệnh để cầu cứu Thu Hoa tông chủ, sau đó không ngừng vừa bấm đốt ngón tay vừa tìm tám đứa trẻ nghịch ngợm này.
Bên ngoài ngôi miếu đổ nát bị đỉa yêu dựng kết giới rất mạnh, bà nóng lòng lao vào, khi nhìn thấy sáu sư điệt đều nằm yên ổn trong kết giới mai rùa mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Về phần hai đồ đệ Cửu Hồi và Chỉ Du ……
Bà quay đầu nhìn hai người, Cửu Hồi ngáp dài, đầu gục xuống, dáng vẻ yếu ớt. Chỉ Du thành thật ngồi, tựa như nếu không ai nói chuyện với hắn, hắn sẽ không mở miệng.
Bánh trôi nóng hổi nhanh chóng được bưng ra, Ngọc Kính gõ mặt bàn: "Ăn nhanh lên, ăn xong rồi về ngủ."
"Sư phụ." Cửu Hồi cầm chén, "Tối hôm qua lúc người cầm kiếm xông vào, đặc biệt có khí thế."
"Ăn bánh trôi của con đi, đừng nịnh nọt vi sư." Ngọc Kính tức giận nói: "Vọng Thư Các chỉ có các ngươi là cây giống, nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, các sư phụ sẽ không chịu nổi. Tuy nhiên ta không ngờ Thu Hoa tông chủ dễ nói chuyện như thế, chạy tới cứu các ngươi trong thời gian ngắn như vậy."
Chuyện này quan trọng, bà không quan tâm liệu mình có bị Thu Hoa từ chối hay không, nhiều con đường là nhiều hy vọng.
"Gần đây có lẽ hơi không yên ổn. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi ở trong tông môn lo tu luyện, tạm thời đừng đi ra ngoài." Trước đây có ma tu định làm tổn hại Trấn Hà đỉnh, sau đó có đại yêu 5000 năm xuất hiện ăn thịt người, đây không phải là điềm lành.
"Đặc biệt là hai đứa." Ngọc Kính nhìn Cửu Hồi và Chỉ Du, chậm rãi nói: "Các con gia nhập tông môn đã vài tháng, nên tĩnh tâm lại, tăng cảnh giới lên."
"Vâng, sư phụ." Cửu Hồi đáp: "Đồ nhi nhất định sẽ giám sát việc tu luyện của Chỉ Du."
"Con vừa vào tông môn một tháng đã quen thân với cá dưới đáy hồ, không biết là con giám sát Chỉ Du, hay là Chỉ Du giám sát con." Ngọc Kính nhìn phàm nhân đi trong sương sớm mờ mịt: "Chỉ mong phàm nhân trên đời này không bị liên lụy."
Ăn bánh trôi xong, Ngọc Kính đưa tám người về tông môn. Vừa đến cổng lớn, đám Cửu Hồi đã nhìn thấy Ô thừa tướng đang lén lút ở phía sau cửa.
Thấy bọn họ bình an trở về, Ô thừa tướng từ sau cột bò ra: "May mắn ta kịp thời chạy thoát, tìm được các chủ tới cứu các ngươi. Các ngươi đều không sao, tốt quá."
Trường Hà: "Sau này nếu ai nói rùa chậm chạp, ta sẽ là người đầu tiên không tin. Ô thừa tướng của chúng ta lanh tay lẹ chân, ngay cả đại yêu có tu vi 5000 năm cũng không đuổi kịp, các ngươi thấy đúng không?"
Ô thừa tướng cũng biết hành vi ném đồng đội bỏ chạy của mình không tốt lắm, nó rút đầu vào mai rùa, ồm ồm nói: "Phải có người đi báo tin chứ, nếu không nhờ lão rùa ta đây, làm sao các chủ chạy tới kịp lúc."
"Ô thừa tướng." Cửu Hồi ngồi xổm xuống, gõ vào mai của Ô thừa tướng, "Lần này nhờ có pháp khí phòng ngự mà ngài cho chúng ta mượn, chúng ta mới bình an không sao."
"Không cần khách sáo." Nghe thấy đồ mình đưa có ích, Ô thừa tướng ló đầu ra khỏi mai, nhìn mai rùa nhỏ trong lòng bàn tay Cửu Hồi, có chút đắc ý nói: "Đồ mà lão rùa ta đây lấy ra, làm sao có thể là vật bình thường được."
"Đúng vậy, tất cả là nhờ tổ tiên của Ô thừa tướng phù hộ." Cửu Hồi cười tủm tỉm gật đầu: "Hiện giờ chúng ta đã bình an trở về, vật này sẽ trở về với nguyên chủ."
"Thôi, ta ở trong hồ của Vọng Thư Các hàng ngày, không cần thứ này." Ô thừa tướng dùng đỉnh đầu đẩy mai rùa trong tay Cửu Hồi: "Cho ngươi mượn thứ này trước, khi nào ngươi…… khi nào ngươi phi thăng thành tiên thì trả lại cho ta."
Ngọc Kính hơi ngạc nhiên, bà biết lão rùa sợ chết đến mức nào, pháp khí phòng ngự bằng mai rùa này là vật tốt hiếm có trong toàn bộ giới tu tiên, vậy mà nó sẵn sàng đưa cho Cửu Hồi.
Không thể tặng người ta mai rùa của tổ tiên, nhưng bảo người ta trả lại sau khi phi thăng, chẳng khác gì tặng người ta.
"Cảm ơn Ô thừa tướng, ta nhất định sẽ bảo quản mai rùa của tằng tổ phụ ngài." Cửu Hồi không ngượng ngùng từ chối, nàng cất kỹ mai rùa, lấy một chén bánh trôi đậu phộng bốc hơi nghi ngút trong nạp giới ra: "Đây là bánh trôi chúng ta mang cho ngài, ngài nếm thử nhé."
Ô thừa tướng nhét bánh trôi vào mai rùa, cảm thấy hài lòng bò đi, lại tiếp tục bộ dạng chậm rãi thường ngày.
Tiểu cô nương rất có lương tâm, biết mang đồ ăn về cho nó.
Ngọc Kính nhìn bóng lưng lão rùa chậm rãi bò đi, nói với đám Cửu Hồi: "Tất cả trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày tới ta và sư phụ các ngươi sẽ tương đối bận rộn. Ngạn Bách và Tịch Nguyên sẽ vất vả một chút, chăm sóc cho các sư đệ và sư muội không bớt lo này. Nếu không có mệnh lệnh của ta, tám người các ngươi không được rời khỏi tông môn."
"Vâng, sư bá chưởng môn." Ngạn Bách và Tịch Nguyên trịnh trọng hành lễ.
Ngọc Kính không nói thêm gì nữa, bỏ lại tám người vội vàng rời đi.
"Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy, bảo vệ được mạng sống, may mắn, may mắn." Trường Hà chắp tay trước ngực lạy trời, nói với mọi người: "Giải tán, giải tán, về phòng ngủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!