Chương 34: (Vô Đề)

"Đối mặt với sinh tử, biết co biết dãn, bổn tọa đã lâu không gặp đệ tử chính đạo mặt dày vô sỉ như các ngươi." Nữ tử yêu dã cười lạnh, nàng nhìn tám người bằng ánh mắt ngập tràn ác ý tựa như đang nhìn đồ ăn ngon: "Không biết tông môn nào đã nuôi dưỡng thứ vô dụng như các ngươi?"

Người của Vọng Thư Các điên cuồng trao đổi ánh mắt, thứ này có vẻ không muốn thả bọn họ đi.

"Tỷ tỷ oai phong lẫm liệt, lại đẹp lộng lẫy, chúng ta quỳ trước một thế lực lớn như ngươi là vì vui vẻ phục tùng, chứ không phải mặt dày vô sỉ." Cửu Hồi cất đèn lồng mà Phù Quang tiên quân tặng vào nạp giới, đẩy các sư huynh và sư tỷ ra, ngồi xổm trước mặt mấy người: "Cho dù tỷ tỷ không lấy sinh tử để đe dọa, chúng ta cũng sẵn sàng quỳ dưới sự mỹ lệ của tỷ tỷ."

"Tỷ tỷ?" Giọng của nữ nhân yêu dã hơi khàn, nàng nhìn Cửu Hồi: "Tiểu cô nương không lớn lắm mà miệng lưỡi rất ngọt, tông môn nào dạy ngươi nói như vậy?"

"Tại hạ là…… đệ tử của Thần Cực Môn." Cửu Hồi bình tĩnh nói, vẻ mặt không thay đổi, tim không đập nhanh: "Gia sư phái chúng ta ra ngoài làm việc, xin tỷ tỷ châm chước tha mạng."

"Bổn tọa quả thực có nói sẽ tha mạng cho các ngươi, nhưng không nói sẽ thả các ngươi đi." Nữ nhân yêu dã cười lạnh, nhẹ nhàng dùng linh lực phá vỡ kết giới trên lưng Ô thừa tướng, kéo tám người ra: "Ta vừa bắt được vài đệ tử của Vọng Thư Các, hay là ta mang các ngươi đến bầu bạn với bọn họ? Tuy nhiên, bọn họ có khí phách hơn các ngươi một chút, bị bổn tọa đánh gần chết mới quỳ xuống xin tha."

Vọng Thư Các?

Cửu Hồi nghi ngờ trong lòng, tám đệ tử của Vọng Thư Các đều ở đây, làm sao có những đệ tử khác?

Rầm.

Ngay khoảnh khắc nữ tử yêu dã bắt tám người, Ô thừa tướng biến thành kích thước cỡ lòng bàn tay, nhảy vào đống tuyết với tốc độ cực nhanh, biến mất trong nháy mắt.

Tám người: "……"

Ngài là một con rùa mà trốn thoát rất nhanh.

"Đúng là thứ rùa rụt đầu nhát gan bẩm sinh." Nữ tử yêu dã không để ý đến việc Ô thừa tướng đào tẩu, nàng cười khúc khích: "Loài người ăn bữa cơm giao thừa rất thịnh soạn, bổn tọa cũng nên học tập phong tục của loài người."

Nàng mở hai tay ra, một cơn gió to mang theo mùi máu đột nhiên nổi lên, cuốn tám người của Vọng Thư Các vào trong gió, trốn về phía xa.

Nhóm Cửu Hồi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng chỉ trong vài hơi thở, bọn họ đã bị ném vào một căn miếu đổ nát.

Gió lùa khắp căn miếu đổ nát, xương cốt vương vãi các ngóc ngách, Cửu Hồi vừa đứng dậy đã bị nữ tử yêu dã nắm cằm, ép Cửu Hồi nhìn nàng.

"Gương mặt này thật tươi, không biết máu của ngươi có ngon giống khuôn mặt không?" Trong căn miếu đổ nát tối om, nữ tử yêu dã phất tay thắp đuốc trên tường, hình như có ánh sáng đỏ lập lòe trong đôi mắt đỏ như máu của nàng.

Dưới ánh lửa chập chờn, Cửu Hồi chú ý tới yết hầu hơi nhô lên ở cổ nữ tử, nàng chớp mắt: "Tiền bối muốn ăn ta ngay bây giờ à?"

"Đương nhiên không phải." Nữ tử yêu dã buông Cửu Hồi ra: "Bổn tọa luôn luôn giữ lời, đã nói không giết các ngươi, đương nhiên sẽ không muốn lấy mạng các ngươi ngay lập tức."

Nàng đứng dậy, vung tay áo thiết lập kết giới thật mạnh trong căn miếu đổ nát: "Đệ tử Thần Cực Môn các ngươi lo ngủ ngon tối nay đi, ngày mai ta sẽ tới nhấm nháp hương vị của các ngươi."

Nói xong, nàng biến thành một luồng đỏ rồi biến mất.

"Hừ hừ hừ." Trường Hà nhìn sự tối tăm bên ngoài căn miếu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Nơi này cách Đào Lâm thành ít nhất là năm trăm dặm, nữ nhân này mang theo tám người chúng ta mà có thể bay xa trong nháy mắt, e rằng tu vi cao không lường được."

"Nàng không phải là nữ nhân." Cửu Hồi lấy khăn tay trong nạp giới ra, lau cằm bị nữ nhân yêu dã nhéo: "Sát khí trong căn miếu đổ nát này quá mạnh, mùi tanh nồng nặc muốn buồn nôn, không biết yêu vật này đã giết bao nhiêu người. Nhưng sao Trường Hà sư huynh biết nơi này cách tông môn ít nhất năm trăm dặm?"

"Ở đây không nhìn thấy mặt trăng." Tịch Nguyên giải thích thay hắn: "Từ xưa đến nay, nếu không nhìn thấy mặt trăng vào đêm giao thừa, chỉ có những nơi xa hơn Vọng Thư Các năm trăm dặm."

"Vọng Thư là mặt trăng. Vào đêm giao thừa mỗi năm, các sinh linh xung quanh Vọng Thư Các đều nhìn thấy mặt trăng, thật ra là pháp khí do tổ sư gia lưu lại. Tổ sư gia nói, đêm giao thừa là ngày đoàn viên của phàm nhân, không thể thiếu trăng tròn làm bạn, cho nên đã mất mười năm để luyện chế ra pháp khí có thể thay thế mặt trăng. Hơn nữa truyền xuống tổ mệnh, mỗi năm khi đến đêm giao thừa, Vọng Thư Các phải treo pháp khí này lên cao trên trời."

Tịch Nguyên khẽ cau mày: "Căn miếu đổ nát này không nhìn thấy ánh trăng, chứng tỏ chúng ta cách tông môn ít nhất năm trăm dặm."

"Khoan đã, tiểu sư muội nói mụ điên kia không phải là nữ nhân, chẳng lẽ đó là gã điên?" Trường Hà vô tình đá phải khúc xương, vội vàng đặt khúc xương về chỗ cũ, chắp tay nói: "Tại hạ vô tình xúc phạm, xin ngài chớ trách."

"Không phải là nam nhân, cũng không phải là nữ nhân." Chỉ Du lấy một cái khăn sạch sẽ trong nạp giới ra, đặt vào tay Cửu Hồi, dùng ngón trỏ chỉ vào mu bàn tay nàng, nơi đó vẫn còn bẩn: "Nó là đỉa yêu."

"Đỉa…… không phân biệt nam nữ à?" Sáu người khác của Vọng Thư Các đều kinh ngạc, kiến thức vô dụng càng tăng lên.

"Đúng rồi, đỉa không phân biệt đực hay cái." Cửu Hồi đứng dậy, đi đến cạnh kết giới: "Nhưng khi bọn chúng muốn sinh con, có thể lựa chọn làm phụ thân hay là mẫu thân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!