Cửu Thiên Tông, Ngự Trân Tông, Trường Thọ Cung……
Mỗi năm có vô số thư của mười đại tông môn gửi đến Phù Quang điện, bọn họ dùng từ ngữ luôn luôn cung kính và xa cách giống như con rối trong Phù Quang điện.
Phù Quang xem sơ qua vài lần, vung tay áo quét toàn bộ thư vào sau điện. Phía sau điện tràn đầy thư chất cao như núi, vàng bạc, bảo vật, pháp khí, sách cổ rải rác khắp mặt đất, nhưng không ai để ý.
Loảng xoảng.
Cái chén vàng bị những phong thư bay vào đánh ngã, phát ra âm thanh giòn giã. Hắn chậm rãi xoay đầu, nhìn cái chén phát ra tiếng vang.
Màu vàng rực rỡ, chắc nàng sẽ thích.
Đi đến nội điện, hắn cúi xuống nhặt cái chén vàng, tìm một khoảng trống trên kệ tràn đầy rồi nhét nó vào.
Tìm được một chiếc đèn lồng ngọc tủy đỏ, hắn cầm nó lên, xoay người đi ra khỏi đại điện. Tuyết đầy trời rơi xuống mặt, đèn lồng đỏ bị gió mạnh thổi đong đưa. Hắn mở tay áo để bảo vệ chiếc đèn lồng, bước vào lớp tuyết thật dày.
Thấy hắn ra khỏi điện, đám con rối cũng theo ra như cá.
"Tiên quân không thể rời khỏi núi Phù Quang."
"Tiên quân không thể rời khỏi núi Phù Quang."
Bọn chúng vây quanh hắn, lặp lại những lời đã nói vô số lần bằng giọng vô cảm. Phù Quang không để ý đến chúng, hắn đi từng bước đến rìa vách núi, nhìn về phương nam.
"Tiên quân, mời trở về!"
"Tiên quân, mời trở về!"
"Tiên quân, mời trở về!"
Những con rối vây quanh hắn, miệng đỏ như máu lúc đóng lúc mở, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm hắn.
Hắn cúi đầu nhìn chiếc đèn lồng ngọc tủy đỏ trong tay, khẽ cụp mắt. Trên núi Phù Quang không có cây cỏ, chiếc đèn lồng đỏ này trở thành màu sắc rực rỡ nhất trong tuyết.
Một con hạc tiên xuyên qua mây, khi ngang qua núi Phù Quang, hạc tiên đột nhiên rẽ một góc, vỗ cánh đáp xuống trước mặt Phù Quang.
Trên chân nó có treo một kim bài nho nhỏ. Kim bài khắc biểu tượng của Vọng Thư Các và pháp trận bảo vệ nhỏ, phòng ngừa người khác không biết và vô tình làm tổn thương hạc tiên đang truyền tin.
Hạc tiên uyển chuyển bước tới bước lui, có vẻ không hiểu, tại sao nam nhân này không cho nó ăn cá khô, nó là hạc tiên mà không ai trong Vọng Thư Các dám xúc phạm.
"Hạc…… tiên." Hắn cúi người, duỗi ngón tay như bạch ngọc, nhẹ nhàng chạm vào chỗ màu đỏ không có lông trên đỉnh đầu hạc tiên.
"Cạc cạc cạc!" Hạc tiên tức giận phát ra tiếng vịt kêu, có người đứng đắn nào lại sờ chỗ hói của hạc tiên?!
Hạc tiên tức giận đến mức dùng mỏ mổ mạnh vào vạt áo nam nhân vài lần, không được sờ! Nó ghét đầu hói!
"Kẻ thù…… Tấn công……" Các con rối đều quay lại, tới gần hạc tiên, không che giấu ý đồ tấn công hạc tiên.
Phù Quang nhíu mày, dùng thuật định thân để giam cầm mấy con rối. Con rối không thể cử động, miệng lúc đóng lúc mở nhưng không phát ra âm thanh nào.
Hắn không thèm nhìn những con rối đó, cúi đầu xòe bàn tay, đưa cá khô cho hạc tiên, hạc tiên lập tức buông vạt áo Phù Quang ra, vui vẻ ăn cá.
Gió lạnh thổi lông chim trên người hạc tiên, Phù Quang phủi tuyết trên lưng nó: "Trời sắp tối rồi."
Đêm giao thừa đang đến.
Hắn nhìn về phía nam, chỉ có những ngọn núi nhấp nhô và tuyết rơi.
*********
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!