"Đề nghị này không tốt ạ?" Thấy mọi người không nói lời nào, Cửu Hồi cười ngượng ngùng.
"Không, rất tốt." Cung chủ của Trường Thọ Cung phục hồi tinh thần: "Khí cực ác có thể tổn thương các sinh linh, tuy rằng tu vi của đại yêu vạn năm có thể gọi là bán thần, nhưng không phải là thần. Bộ tông chủ, sao không thử một lần?"
"Đầu óc trẻ trung thật tốt, sao ta không nghĩ tới phương pháp tốt như vậy." Tông chủ của Vạn Hỏa Tông kích động nói: "Quỷ thần đều sợ khí cực ác, đặt nó cùng chỗ với ác yêu, một trong hai nhất định sẽ chết. Bộ tông chủ, ta cũng đồng ý với đề nghị của Cửu Hồi tiểu hữu."
Bộ Đình thu lại càn khôn kiếm, xoay người qua phía Cửu Hồi: "Nguyên hình của ác yêu trong trấn yêu ngục là một dòng suối đỏ, nếu để chung với khí cực ác, chỉ có hai kết quả. Một là ác yêu sẽ hấp thụ toàn bộ khí cực ác, sau đó ngày ngày bị khí ác tra tấn, cuối cùng linh khí cạn kiệt và chết. Hai là Xích Tuyền sẽ tiêu hao hơn một nửa tu vi để hấp thụ toàn bộ khí ác, miễn cưỡng sống sót."
Ác yêu mất hơn một nửa tu vi, cho dù còn sống cũng không còn là đối thủ của ông ta. Đề nghị này của Cửu Hồi là cách tốt nhất để đối phó với ác yêu vạn năm.
Nghe thấy hai chữ Xích Tuyền, Chỉ Du nhướng mí mắt nhìn Bộ Đình: "Có phải đó là Xích Tuyền trong truyền thuyết, nếu uống nó sẽ kéo dài tuổi thọ không?"
"Truyền thuyết lừa người ta thôi, Xích Tuyền không những không thể kéo dài tuổi thọ, ngược lại sẽ khiến cho người uống nước suối bị khô héo và chết, máu của người chết sẽ biến thành một phần của Xích Tuyền, trở thành chất dinh dưỡng của Xích Tuyền." Thu Hoa đạp gió tới, trâm cài trên tóc bà bị lỏng, hiển nhiên đang vội vàng chạy tới: "Thứ duy nhất có thể kéo dài tuổi thọ cho con người chỉ có cam mộc."
Mọi người hành lễ với Thu Hoa, Thu Hoa liếc nhìn ma tu đã ngất xỉu: "Hoàng tử của Ma giáo có ý đồ gây tổn hại cho Trấn Hà đỉnh, chuyện này cả hai giới yêu và ma nên biết, nếu không sẽ chứng tỏ tu sĩ của Nhân giới yếu đuối và bất tài."
"Có…… Có giỏi thì các ngươi đi tấn công Ma giới đi." Ma tu mơ hồ tỉnh lại, yếu ớt nói: "Người, ma và yêu đánh nhau mới náo nhiệt."
Cửu Hồi thầm chặc lưỡi lắc đầu, hoàng tử Ma giáo này thấy không thể phá hủy Trấn Hà đỉnh nên muốn cho người, yêu và ma đánh nhau, nấu cháo bằng lửa lớn càng hỗn loạn thì càng tốt à?
Nếu nói hắn thông minh, hắn làm chút chuyện xấu đã bị bắt.
Nếu nói hắn ngốc, hắn có thể đánh cắp bảo vật của Ma giới, bị đánh thành con quay cũng không quên châm ngòi người, ma và yêu, quyết tâm giết nhiều người hơn.
Có thể thấy khát vọng trả thù của hắn rất mãnh liệt, sự ác độc cũng rất thuần khiết.
"Không phải đã nói rồi à, ta lười nghe ngươi lải nhải." Cửu Hồi nhặt hai viên đá trên mặt đất nhét vào miệng ma tu, dùng thuật phong ấn khiến ma tu không thể mở miệng, sau đó hành lễ với Thu Hoa: "Thu tiên tôn, ngài nói tiếp đi."
Thu Hoa xuýt nữa bị hành động của Cửu Hồi chọc cười, bà ho khan, xoay qua nhìn cung chủ Trường Thọ Cung và mọi người: "Kẻ có ý đồ tổn hại Trấn Hà đỉnh là hoàng tử của Ma tộc, khó đảm bảo chuyện này không phải là ý của toàn bộ Ma tộc. Nếu Yêu tộc bất mãn Ma tộc vì chuyện này, nhân tiện xảy ra một số xung đột, đó không phải là thứ mà chúng ta có thể khống chế, chư vị đạo hữu nghĩ như thế nào?"
"Yêu tộc rất yếu, có lẽ sẽ không gây chiến với Ma tộc." Cung chủ của Trường Thọ Cung trầm ngâm một lúc: "Chỉ cần chủ của Ma tộc không có vấn đề về đầu óc, sẽ không đụng tới tiên đỉnh, chỉ sợ Yêu tộc sẽ không dễ dàng tin tưởng."
"Tin hay không không quan trọng, chỉ cần truyền tin này khắp toàn bộ Ma tộc và Yêu tộc, tự nhiên sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của một số yêu và ma." Thu Hoa đi đến bên kết giới, nhìn Trấn Hà đỉnh bằng ánh mắt hận thù, đau đớn và hoài niệm: "Dùng thứ ghê tởm như thế để làm ô nhiễm tiên đỉnh, Ma tộc thật sự đáng chết."
Bà phất tay áo dùng linh khí lau bụi bặm trên Trấn Hà đỉnh, giọng lạnh lùng: "Lần trước Bộ tông chủ chém giết Ma tộc bằng thủ đoạn quá gọn gàng, hãy giao ma tu có ý đồ làm hại sinh linh trong thiên hạ này cho ta, ta sẽ khiến hắn hối hận vì đã tới gần Trấn Hà đỉnh."
Cung chủ của Trường Thọ Cung ngập ngừng muốn nói, mấy năm nay Thu Hoa rất ít khi tới gần mười đại tiên đỉnh, nhưng nếu ai đó có ý đồ đụng tới tiên đỉnh, bà sẽ tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác.
Có lẽ thế hệ tu sĩ này của bọn họ đều là những người đáng thương, bị vận mệnh trêu đùa, nhưng không thể thoát khỏi sự sắp xếp của số phận.
"Nếu các ngươi đã thương lượng xong, ta không có ý kiến gì." Tông chủ của Vạn Hỏa Tông sợ nhất là trường hợp Bộ Đình và Thu Hoa cùng xuất hiện, ông tìm cớ phi thân rời đi, không dám quay đầu lại.
Tông chủ của Vấn Tinh Môn thấy thế cũng vội vàng bỏ chạy, cung chủ của Trường Thọ Cung có chút quan hệ cá nhân với Thu Hoa, có lòng khuyên bảo nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng đành thở dài rời đi.
Bên cạnh hồ Lãm Nguyệt, chỉ còn lại thầy trò Bộ Đình, Thu Hoa, Cửu Hồi và Chỉ Du. Cửu Hồi nháy mắt với Chỉ Du, chuẩn bị tìm cớ trốn đi.
Chỉ Du lấy hồ lô đã hút không ít khí cực ác, ném cho Nam Phong.
Nam Phong vội vàng giơ tay ra chụp, sợ hồ lô rơi xuống đất, phóng khí ác ra: "Đa tạ Chỉ Du đạo hữu."
"Không cần cảm ơn." Giọng Chỉ Du nhàn nhạt: "Bảo vệ thiên hạ cũng là nhiệm vụ của ta."
Hắn triệu hồi phi kiếm, quay lại nhìn Cửu Hồi: "Cửu Hồi, chúng ta đi thôi."
"Chờ chút." Cửu Hồi chạy đến bên hồ, thu hồi hạt ngưng tụ nước, chắp tay hành lễ với hai vị tông chủ: "Vãn bối cáo từ."
"Cửu Hồi." Thu Hoa gọi Cửu Hồi, bà nhìn hạt ngưng tụ nước trong lòng bàn tay nàng: "Đa tạ ngươi đã không để khí ác làm bẩn Trấn Hà đỉnh."
Cửu Hồi hơi sửng sốt: "Thu tiên tôn, vãn bối là đệ tử của Vọng Thư Các, bảo vệ tiên đỉnh là trách nhiệm của ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!