"Nam Phong, ngươi nghi ngờ Trấn Tinh Lâu?" Bộ Đình giơ đèn lưu li lên, ánh sáng chiếu rọi rực rỡ, chiếu sáng khuôn mặt trẻ trung của Nam Phong.
"Đồ nhi không dám." Nam Phong có chút ấn tượng đối với đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn, hôm Ma giới lẻn vào đại điển Hợp Thể kỳ của sư thúc, hắn được Cửu Hồi kéo vào trong kết giới phòng hộ. Sau đó, để có thể trốn vào kết giới, đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn đã đưa Cửu Hồi 5000 linh thạch.
Ở trong cùng một kết giới nhỏ hẹp, đương nhiên khác với người xa lạ thuần túy, thậm chí trong đầu Nam Phong lóe lên ý nghĩ, nếu bốn trưởng lão của Trấn Tinh Lâu dự đoán được vận mệnh của đối phương, vì sao không nghĩ cách cứu hắn?
"Không dám, chứ không phải không nghi ngờ." Bộ Đình cầm đèn đi vào đình bát giác, Nam Phong đi theo.
"Ngươi có biết tại sao Trấn Tinh Lâu lấy trấn làm tên, mà không cần xem không?" Đặt đèn lưu li lên bàn, Bộ Đình phủi tuyết trên bàn ngọc: "Bởi vì bọn họ từng cho rằng, chỉ cần thay đổi sự xuất hiện của lời tiên tri, trấn áp trước khi nó đến, vận rủi sẽ không xảy ra nữa."
"Chẳng lẽ không đúng hay sao?" Nam Phong càng khó hiểu.
Gió thổi tuyết vào trong đình, sắc mặt của Bộ Đình tái nhợt như tuyết: "Khi một người đi bên trái, có người nói với hắn, nếu đi bên trái sẽ bị ngã. Vì thế hắn lựa chọn con đường bên phải, ai ngờ bên phải có một đám động vật nguy hiểm, muốn tánh mạng của hắn."
"Có lẽ trước khi chết, hắn đã hối hận vô số lần, nếu biết sẽ mất mạng, chẳng thà bị ngã gãy chân." Bộ Đình đi đến hàng rào, nhìn cá bơi lội trong hồ: "Chọn như thế nào cũng có thể mắc sai lầm, đi con đường nào vẫn có thể mang lại xui xẻo. Không ai biết, lựa chọn nào sẽ khiến mình trả giá nhiều hơn."
"Khi mở cửa ra, không có đường quay lại."
Tuyết rơi xuống hồ, nhưng trong hồ có hạt ấm do Bộ Đình ném xuống, cho dù có bao nhiêu tuyết cũng sẽ không đông cứng những con cá lười biếng này.
"Nhưng……" Nam Phong biết không nên nói ra những lời kế tiếp, nhưng hắn vẫn nói: "Trước đó vài ngày, bốn trưởng lão dự đoán trấn yêu ngục sẽ bị sập, đại yêu sẽ giáng thế và làm hại nhân gian, vì sao sư phụ lại thay đổi?"
"Chọn bên trái sẽ chết mấy chục vạn, mấy trăm vạn, thậm chí cả ngàn vạn người, chọn bên phải chỉ cần tánh mạng của vài người, vi sư đành chọn bên phải." Giọng Bộ Đình lạnh lùng: "Đối với ta, đây không phải là một sự lựa chọn, mà là con đường duy nhất."
Nam Phong im lặng, hắn hiểu ý sư phụ. Nhưng bởi vì hiểu, mới cảm thấy khó chịu trong lòng.
"Chẳng lẽ không có lựa chọn nào toàn vẹn đôi bên?" Hắn nhìn bầu trời đen kịt: "Vì sao phải lựa chọn?"
Bộ Đình nhìn đồ đệ không cam lòng của mình, bắt đầu nhớ lại quá khứ, mình có từng không cam lòng và tức giận như vậy không?
"Nếu đã lựa chọn, sẽ có lúc chọn sai." Nam Phong nói: "Có lẽ bên trái sẽ ngã gãy chân, bên phải sẽ không có chuyện gì xảy ra."
"Ngươi nói đúng, nhưng bốn trưởng lão của Trấn Tinh Lâu không muốn đánh cuộc, phải nói là họ không muốn đánh cuộc vì một đệ tử nho nhỏ của Thần Cực Môn." Bộ Đình nhắm mắt lại, che giấu mọi cảm xúc trong mắt: "Ngươi phải biết, đôi khi biết trước vận mệnh, có lẽ không phải là may mắn, mà là sự trừng phạt tàn khốc nhất của vận mệnh."
"Viên Qua không bị mất mạng như lời tiên tri, do hắn lựa chọn chính xác hay là sự trừng phạt của vận mệnh?" Nam Phong ngơ ngẩn nhìn bóng lưng sư phụ: "Không ai cố ý thay đổi vận mệnh cho hắn, hắn cũng không biết lời tiên tri, nhưng hắn sống sót."
"Có lẽ," Bộ Đình mở mắt ra, quay lại nhìn hắn: "Hắn may mắn, tình cờ gặp được một tia hy vọng do vận mệnh ban tặng."
Nhưng ông ta không tin, vận mệnh sẽ hào phóng như thế đối với người phàm.
****
"Không, không, con không muốn đi nơi này!" Cửu Hồi giật lại quân cờ, thay đổi vị trí: "Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, con chỉ biết gian lận."
Tới gần giao thừa, từ trên xuống dưới trong Vọng Thư Các không có tâm tư tu luyện, tất cả mọi người trong tông môn tập trung ở chính điện để vui chơi.
"Chơi cờ với con đau đầu quá, con không chú ý đến chiến thuật và kế hoạch, không chơi, không chơi nữa." Ngọc Kính ném quân cờ, vẻ mặt ghét bỏ: "Con đâu có chơi cờ, rõ ràng đặt quân cờ ở đâu là do ý thích của mình."
"Làm việc theo ý thích không phải là điều quan trọng hay sao? Hơn nữa, người là sư phụ, nhường đồ đệ có sao đâu?" Cửu Hồi cười tươi rói cất quân cờ, cười nịnh nọt đến bên cạnh Ngọc Kính, ôm cánh tay bà: "Con biết người giỏi hơn con rất nhiều, con nói chiến thuật với người thì con mới là đứa ngốc. Sư phụ không thể bỏ ván cờ này, người từ bỏ là người thua, chẳng khác nào con thắng, đúng không?"
"Khóc lóc, gây rối, gian lận, phá hỏng cờ, để chó mèo giúp đỡ gây rắc rối, mấy thứ đó cũng coi là chiến lược à." Các trưởng lão khác ngồi bên cạnh uống trà và gây ồn ào, Mạc trưởng lão chỉ Chỉ Du đang im lặng trong góc: "Ngươi không nhìn thấy, chỗ đó có người đang âm thầm giúp đỡ."
"Ta thấy không chỉ có Chỉ Du, tất cả mọi người đều giúp." Ngọc Kính bưng chén trà lên uống vài ngụm, ván cờ này ấm ức quá.
"Cửu Hồi mới 18 tuổi, ngươi bao nhiêu?" Thường trưởng lão vừa soi gương, vừa chậm rãi nói: "Chúng ta không giúp tiểu cô nương 18 tuổi, chẳng lẽ đi giúp một lão thái thái đã hơn 600 tuổi?"
"Ngươi nói ai già?" Ngọc Kính xắn tay áo đứng dậy, "Lão nương có gương mặt như trăng rằm, ngoại hình trẻ trung. Ta thấy tóc ngươi rụng quá nhiều, ghen tị ta có nhiều tóc mới nói nhảm."
Sư tỷ và sự đệ đuổi nhau ra ngoài điện, đánh nhau kịch liệt, cho đến khi Thường trưởng lão bị đập vào trong đống tuyết, Ngọc Kính mới thả tay áo xuống, dùng mũi chân đạp Thường trưởng lão: "Lần sau nói bậy bạ sẽ giật trụi tóc của ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!