Chương 27: Tuyết

Chờ chút……

Nơi đây hoang vắng, chỉ có hai đệ tử của tiểu tông môn là Cửu Hồi và Chỉ Du, cho dù hắn có trốn thoát hay dạy cho hai người bọn họ một bài học, cũng không có toàn năng nào đứng ra cho bọn họ làm chỗ dựa.

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên trở nên tà ác, triệu hồi thanh kiếm bản mạng: "Con ranh kia, dám kiêu ngạo như thế à. Nơi này không phải là địa bàn của Cửu Thiên Tông, không ai có thể bảo vệ ngươi."

"Ồ?" Cửu Hồi cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Chỉ Du muốn tiến về phía trước, Cửu Hồi nhẹ nhàng giơ tay cản lại: "Giao cho ta xử lý."

"Đương nhiên là muốn ngươi trả lại toàn bộ những thứ ngươi đã lấy của ta." Hắn có thể trở thành đại đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn, không phải chỉ dựa vào việc lấy lòng sư phụ, mà là có bản lĩnh thực sự.

"Ngươi muốn cướp đồ của ta à?" Cửu Hồi triệu hồi dải lụa, dải lụa lộng lẫy treo giữa hai cánh tay nàng, bay lượn trong gió tuyết, nụ cười của nàng nhạt dần: "Ta không muốn ra tay, nhưng ngươi không chịu buông tha cho chúng ta, ta không còn cách nào khác."

Bạch Kỳ vùi đầu, cái chân đã từng bị đánh gãy hình như lại bắt đầu mơ hồ đau nhức.

"Bớt nói nhảm đi, ta sẽ không tấn công nữ nhân không có khả năng tự vệ." Đệ tử chưởng phái ngạo mạn cười lạnh: "Lấy pháp khí bản mạng của ngươi ra."

Quấn dải lụa quanh cánh tay hai vòng nữa, Cửu Hồi nhoẻn miệng cười: "Đã nói tát ngươi thì sẽ tát ngươi, sao lấy vũ khí ra bắt nạt người khác được."

Vừa dứt lời, hai tay nàng bấm niệm thần chú, tuyết bay trong không trung chợt dừng lại, vẻ kiêu căng trên mặt đệ tử chưởng phái lập tức biến mất, hắn để ngang thanh kiếm che đan điền: "Ngươi có tu vi cỡ nào?!"

"Ngươi đoán xem?!" Cửu Hồi nghiêng đầu mỉm cười, tỏ vẻ ngây thơ, hiền lành và vô hại. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, tuyết đọng lại biến thành lưỡi dao sắc bén, hung hãn tấn công đệ tử chưởng phái.

"Phá!" Linh khí của đệ tử chưởng phái hóa thành ranh giới, chật vật chặn đòn này, khi ngẩng đầu thì thấy Cửu Hồi đã tới trước mặt hắn, hắn cực kỳ sợ trong lòng, nàng tới gần hắn khi nào, hắn thậm chí không cảm giác được chút hơi thở.

Bốp!

Một cái tát vào mặt, đệ tử chưởng phái bay ra ngoài ngay lập tức, dường như nhìn thấy tổ mẫu đã mất từ lâu đang giơ tay về phía hắn.

"Xì" Bạch Kỳ dùng móng vuốt che chân sau: "Ngu ngốc, ngươi chọc nàng làm gì?"

Đệ tử chưởng phái ngã mạnh xuống đất, ngửa mặt nhìn bầu trời đầy tuyết, đầu ong ong.

"Còn sống không?" Cửu Hồi chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, cúi xuống nhìn vào mắt hắn, dịu dàng mỉm cười: "Nơi này hoang vắng, không có người khác giúp ta, ta có bị chôn ở đây cũng không có ai phát hiện. Ngươi hung ác quá, khiến chúng ta sợ hãi, ta ra tay đánh trả là chuyện bất đắc dĩ, ngươi thấy có lý không?"

"Ọe!" Đệ tử chưởng phái chống tay miễn cưỡng ngồi dậy, phun ra mấy ngụm máu lớn. Không biết nội tạng có bị thương không, phun ra máu còn kèm theo một miếng đồ khác.

"Xin tiên tử tha mạng." Đệ tử chưởng phái không quan tâm đến điều này, quay người quỳ dưới đất: "Tại hạ có mắt mà không thấy Thái Sơn, xúc phạm tới tiên tử, xin tiên tử tha mạng."

"Không phải tại hạ cố ý xúc phạm, mấy ngày gần đây thân thể của tại hạ hơi khác thường, thường không khống chế được linh lực trong người." Chuyện này liên quan đến tánh mạng, đại đệ tử chưởng phái luôn hiểu co được dãn được: "Hôm nay tại hạ vốn nhận lệnh của sư phụ đến thăm trưởng lão của Vấn Tinh Môn, nào ngờ linh đài đột nhiên hỗn loạn, khiến phi kiếm mất khống chế……"

Hắn chưa kịp dứt lời đã thấy máu mình vừa nôn ra hóa thành lửa bốc cháy, hắn sợ tới mức lăn sang một bên, sắc mặt trắng bệch.

Hộc máu rồi biến thành lửa, chẳng lẽ thân thể hắn bị yêu ma ký sinh?!

Cửu Hồi lùi lại một bước, tránh xa ngọn lửa.

Đệ tử chưởng phái nhân cơ hội muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng tuyết bay trên không trung lại biến thành lưỡi dao sắc bén, khí lạnh chĩa thẳng vào hắn.

Hắn lập tức quỳ xuống, động tác dứt khoát và gọn gàng, nội tâm không hề có chút giãy giụa.

Sau khi lửa cháy hết, một cọng lông chim màu đỏ thẫm hóa thành luồng ánh sáng bỏ chạy, nhưng bị Chỉ Du dùng hai ngón tay kẹp lấy trên không trung. Lông chim điên cuồng vặn vẹo trên đầu ngón tay hắn, ngọn lửa cực nóng bốc cháy, cố gắng làm cho Chỉ Du buông ra.

Nhưng Chỉ Du tựa như không biết đau, cho dù ngọn lửa đốt toàn bộ bàn tay đỏ bừng, hắn cũng không nhíu mày.

Khi tia lửa cuối cùng cháy hết, lông chim đỏ không thể giãy giụa được nữa, biến thành lông chim đỏ bình thường xỉn màu trong tay hắn.

"Tay có đau không?!" Cửu Hồi ném dải lụa trói đệ tử chưởng phái kín mít, bay về phía Chỉ Du: "Đây không phải là lông chim bình thường, sao ngươi dùng tay cầm lấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!