"Cá?" Đào Nhị nhìn tới nhìn lui con cá hấp vài lần, bày ra nhiều pháp trận trong hộp đồ ăn chỉ để đựng một con cá hấp?
"Vì sao Bộ tiên tôn muốn tặng cá hấp cho ngài?"
"Lần trước ta đã nói rồi." Cửu Hồi lấy cá ra, chỉ vào mặt mình: "Ta là công cụ để ông ta nhớ lại quá khứ."
"Từ khi Bộ Đình gia nhập Cửu Thiên Tông, đã được tông chủ tiền nhiệm nhận làm đệ tử cuối cùng. Hắn đạt Trúc Cơ năm 18 tuổi, Kết Đan năm 30 tuổi, đạt đến cảnh giới Nguyên Anh năm 50 tuổi, hắn và Thu Hoa được vô số người trong Tu chân giới coi là niềm hy vọng phi thăng. Bọn họ đã xem qua phong cảnh đẹp nhất trên thế gian, tiếp xúc với những người ưu tú nhất trong thế gian, mấy năm nay không biết có bao nhiêu người bị hắn mê hoặc."
Ngọc Kính nhìn cá hấp trên bàn: "Người có thân phận tiên tôn giống bọn họ, nếu đối xử với ai đó đặc biệt một chút là có thể khiến người ta phải suy nghĩ, thậm chí còn phát điên lên."
"Nhìn thấy con tỉnh táo như vậy, vi sư rất vui mừng." Ngọc Kính giơ đũa, tách đầu cá ra khỏi thân: "Con mới 18 tuổi, không cần để ý đến sự đặc biệt của người có địa vị cao. Bởi vì bọn họ có thể tùy ý đối xử đặc biệt với bất cứ ai, nhưng con đường tu luyện của con chỉ có thể nằm dưới chân con."
"Con đã hiểu, sư phụ." Cửu Hồi gắp miếng thịt ở bụng cá: "Có thể ăn cá, nhưng không thể để bản thân mình làm con cá."
Chỉ Du ngồi cạnh Cửu Hồi nếm một miếng thịt cá: "Không ngon."
Hắn đặt đũa xuống, dùng khăn tay lau khóe miệng: "Cá quá già, không đủ tươi."
"Không vừa miệng hay sao?" Đào Nhị ăn hai miếng lớn: "Ta thấy rất ngon."
Chỉ Du nhàn nhạt nói: "Vậy à?"
Đào Nhị hậm hực đặt đũa xuống: "Cũng…… Cũng không phải đặc biệt ngon."
"Bộ tiên tôn quả thật có ngoại hình xuất sắc, nhưng đã bảy tám trăm tuổi, đối với những người trẻ tuổi như các ngươi, có thể được gọi là lão nam nhân." Đào thành chủ cười nói: "Nam nhân à, tuổi càng lớn thì càng thích nhớ về quá khứ thanh xuân của mình."
Cũng may Cửu Hồi cô nương là người tỉnh táo, không cần Ngọc tiên tôn nhọc lòng. Đáng tiếc không phải ai cũng sống thấu hiểu như Cửu Hồi cô nương, nếu không giới tu chân sẽ không truyền ra câu chuyện tiên tôn thanh cao lạnh lùng và đồ đệ xinh đẹp nhiều lần.
"Tu luyện không có năm tháng, tu vi càng cao thì sẽ sống càng lâu, Bộ Đình cũng không phải là lão nam nhân." Ngọc Kính buồn cười: "Tuy nhiên, cho dù lời nói có thô bạo hay không, những lời của Đào thành chủ vẫn có lý. Suy cho cùng, chỉ có nam nhân mới hiểu nam nhân nhất."
Đào Nhị liếc nhìn cha mình bằng khóe mắt: "Cha, may là cha không có ký ức tốt đẹp nào lúc trẻ. Nếu không, con sẽ nói với mẹ, để mẹ đánh gãy đôi chân già nua của người."
"Thằng con bất hiếu!" Đào thành chủ cởi giày đánh Đào Nhị: "Lão tử và mẹ của con là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cho dù lão tử có ký ức tốt đẹp thì cũng là mẹ của con. Con đừng rảnh quá rồi gây chuyện cho lão tử!"
Đào Nhị nghiêng người né, bất cẩn đụng vào Chỉ Du. Chỉ Du cúi người về phía trước để tránh, đụng đổ cá hấp trên bàn.
Cửu Hồi giơ đũa lên, nhìn cá hấp bị lật úp, chớp mắt nhìn Chỉ Du.
"Đây là ngoài ý muốn." Chỉ Du lấy một hộp thức ăn trong nạp giới ra, đẩy đến trước mặt Cửu Hồi: "Đền cho ngươi."
Hắn lấy đôi đũa từ tay Cửu Hồi, vẫy tay áo ném cá hấp ra ngoài. Cửu Hồi nhìn theo, thấy cá rơi xuống sông, quay đầu nói với Chỉ Du: "Đừng vứt đồ từ trên cao."
Chỉ Du cất hết đũa trên bàn: "Phía dưới không có ai nên ta mới ném."
Đang bay cao như vậy, hắn không nhìn thì làm sao biết phía dưới có ai hay không? Đào Nhị nghi ngờ Chỉ Du đang khoác lác, nhưng hắn không dám nói.
Nhưng coi như hắn hiểu được một điều, Chỉ Du tiên trưởng thật sự không thích món cá hấp này.
Nóng lòng về nhà, mọi người không trì hoãn trên đường, lao đi càng nhanh càng tốt. Sau khi đưa cha con Đào gia về Đào Lâm thành, pháp khí bay của ba thầy trò Cửu Hồi không hề xuống, đi thẳng về Vọng Thư Các.
Biết bọn họ trở lại, các trưởng lão dẫn theo đồ đệ tới, tụ tập ăn một bữa thịnh soạn, nhân tiện chia nhau mấy món đồ mà ba thầy trò kiếm được, mới cảm thấy hài lòng dẫn đồ đệ rời đi.
"Sư phụ." Cửu Hồi sờ cây trâm mèo chơi chim bay trên tóc, đi đến cạnh Ngọc Kính: "Đồ nhi có chuyện……"
"Đệ tử của Vọng Thư Các chú trọng duyên pháp tự tại trong việc tu luyện, chỉ cần không làm hại đồng môn, không tổn thương người vô tội, tùy các con." Ngọc Kính duỗi tay chỉnh lại cây trâm mèo chơi chim bay trên búi tóc của nàng: "Vi sư không muốn quản những việc nhỏ của tiểu bối các con, chỉ cần đừng gây ra tai họa cho tông môn, mọi việc đều tùy duyên."
"Nếu gặp phải tai họa……"
"Con có biết vì sao trong ghi chép của tông môn, không có đệ tử đời trước nào gặp phải tai họa không?" Ngọc Kính cười dịu dàng, "Bởi vì làm sao đệ tử gặp phải tai họa là người của Vọng Thư Các được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!