Chương 23: Thật to gan, quá tự phụ và vô đạo đức

Tiếng bước chân hơi lộn xộn, không phải chỉ một người tới.

Cửu Hồi đặt ngón trỏ lên môi, chớp mắt: "Chúng ta có thể nói nhỏ, bên ngoài không nhìn thấy, cũng không nghe thấy."

Thu Hoa ngơ ngác nhìn nàng, cho đến khi tiếng bước chân dừng lại ở dưới tàng cây, bà mới chợt hoàn hồn, cúi đầu nhìn mấy người đi về phía Trấn Yêu Ngục.

"Sư phụ." Nam Phong quan sát xung quanh: "Các trưởng lão của tông môn đã trấn giữ bốn phía, ngoại trừ…… Ngân Tịch sư thúc. Đồ nhi đã phái người truyền đạt mười tông lệnh cho các vị tông chủ, chắc bọn họ sẽ đến nhanh thôi."

"Vết thương của ngươi như thế nào?" Bộ Đình thấy sắc mặt Nam Phong vẫn có chút tái nhợt, đưa cho hắn một chai đan dược: "Ta đã giấu ngươi chuyện hôm nay, ngươi có trách vi sư không?"

Nam Phong lắc đầu: "Diệt yêu và trừ ma là chuyện lớn, không thể để chút tin tức nào lọt ra ngoài, đồ nhi hiểu nỗi khổ của sư phụ."

Bộ Đình khẽ gật đầu: "Tuy Ngân Tịch có năng khiếu, nhưng đáng tiếc hắn xử lý công việc quá cảm tính. Ngươi khác với hắn, không làm vi sư thất vọng."

Nam Phong chắp tay vái chào: "Đồ nhi không dám."

Bộ Đình không hề nhìn hắn, nhìn tầng cao nhất của Trấn Yêu Ngục, vẻ mặt lãnh đạm bước vào trong kết giới.

"Thằng nhóc Bộ Đình, bản tôn biết là ngươi, đồ súc sinh!" Một tiếng rống từ Trấn Yêu Ngục truyền ra: "Một ngày nào đó, bản tôn sẽ tự tay giết ngươi. Bản tôn muốn ăn thịt và xương của ngươi từng chút một, rút linh hồn của ngươi thả vào biển máu, làm cho ngươi đau khổ mãi mãi!"

"Cái thứ súc sinh như ngươi lừa thiên hạ để lấy tiếng, kiếp này ngươi sẽ không bao giờ có thể phi thăng!"

Nghe ác yêu trong Trấn Yêu Ngục chửi rủa, sắc mặt của Bộ Đình không hề thay đổi. Ông ta đã nghe những lời chửi bới như vậy cả ngàn lần, lời nói ác độc không hề ảnh hưởng đến cảm xúc của ông ta chút nào cả.

Trong kết giới thật mạnh, chỉ có một mình ông ta nghe thấy lời nguyền rủa bất lực và cuồng nộ này. Gió thổi quần áo bay phất phới, ông ta chậm rãi lên tiếng: "Trấn Tinh Lâu đã dự đoán, sẽ có người thả ngươi – yêu ma vạn năm – ra vào đêm trăng tròn tháng này, máu của vô số thành trì sẽ chảy thành sông vì ngươi, biến thành luyện ngục trên nhân gian."

"Hôm nay là đêm trăng tròn." Ông ta mở bàn tay ra, pháp khí bản mạng hiện lên lòng bàn tay từng tấc một: "Ta muốn xem thử, có thể thay đổi lời tiên tri không."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Yêu ma phát ra tiếng cười vui sướng: "Cho dù có thể thay đổi lời tiên tri, làm sao vi phạm được ý trời?"

"500 năm trước, ta có thể thay đổi một lần, hiện giờ ta có thể thay đổi lần thứ hai." Vẻ mặt Bộ Đình nghiêm nghị: "Ta không tin vận mệnh."

"Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi đã thay đổi vận mệnh 500 năm?" Yêu ma vạn năm điên cuồng trong tiếng cười hỗn loạn và giễu cợt: "Ngươi đang rung hồi chuông báo tử cuối cùng, chứ không phải thay đổi vận mệnh. Có một ngày ngươi sẽ hiểu, để ta nuốt chửng nhân loại vô dụng mới là lối thoát cuối cùng cho những người tu luyện như các ngươi."

"Ngươi nói nhiều quá." Bộ Đình vung tay áo, giam cả tòa Trấn Yêu Ngục, bên trong cuối cùng không truyền ra âm thanh nào cả.

"Bọn họ đang nói gì?" Cách kết giới, Cửu Hồi không nghe thấy âm thanh bên trong Trấn Yêu Ngục, không thể thỏa mãn trí tò mò, tim gan cồn cào nhìn đông ngó tây.

"Đang bị mắng." Tâm trạng của Thu Hoa đã dần dần bình tĩnh: "Đại yêu vạn năm này bị Bộ Đình lừa vào tháp bằng cách lấy người khác làm mồi nhử. Nó bị nhốt trong tòa tháp này bao lâu thì nguyền rủa Bộ Đình bấy lâu."

"Vậy mà ông ta vẫn còn sống." Cửu Hồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đại yêu vạn năm gần như là bán thần, lời nguyền rủa của nó linh nghiệm lắm. Bộ tiên tôn bị mắng nhiều năm mà chẳng những không có chuyện gì, còn tu luyện đến Đại Thừa toàn cấp, có thể thấy mạng của ông ta cứng đến mức nào."

"Tai họa kéo dài cả ngàn năm." Giọng nói của Thu Hoa mang theo sự giễu cợt và chán ghét: "Xưa nay hắn thích gài bẫy người khác, trong mắt hắn chỉ có hai loại người, có giá trị lợi dụng và không có giá trị lợi dụng. Trong toàn bộ giới tu chân, không biết có bao nhiêu người đã bị bề ngoài thanh cao lạnh lùng xuất trần của hắn lừa gạt, cho rằng hắn thật sự là tiên tôn không dính khói lửa phàm tục."

Cửu Hồi lặng lẽ che mặt, không ngờ quan hệ giữa hai người trở nên tồi tệ như vậy, lời đồn bên ngoài không hề phóng đại chút nào.

Nam Phong canh giữ bên ngoài kết giới nhìn xung quanh, hắn cảm thấy có người ở gần. Nhưng nếu thật sự có người, với tu vi của sư phụ, làm sao không phát hiện được?

Có lẽ biến cố đột ngột vào buổi trưa hôm nay khiến hắn đa nghi. Nghĩ vậy, hắn cười khổ, nắm chặt thanh kiếm.

"Thấy hai ngôi sao ở phía bắc không?" Thu Hoa đã lâu không ngồi bình tĩnh ngắm trăng sao, cho dù cách đó không xa có người mà bà rất hận. Mấy năm nay bà quá mệt mỏi, đến mức chỉ cần nhắm mắt lại, bà sẽ nhớ tới cặp mắt sáng ngời đó.

"Ta biết, trong đó có một ngôi sao tên là Thiên Sát, một ngôi sao tên là Nguyệt Đức." Cửu Hồi nắm áo khoác gạc cá mập, ngăn nó bị gió thổi bay, để lộ tung tích của bọn họ: "Hai ngôi sao đó đã khiêu vũ trên trời ba tháng rồi."

"Khiêu vũ?" Thu Hoa định nhắc nhở Cửu Hồi, rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong tương lai, không ngờ Cửu Hồi lại nghĩ đến các ngôi sao khiêu vũ.

"Ừm." Ỷ Nam Phong ở phía dưới không nghe được giọng mình, Cửu Hồi chỉ lên trời: "Ngài nhìn hai ngôi sao nhảy múa kia quấn lấy nhau giống khiêu vũ không?"

Hiện tượng ngôi sao gây ra tai hoạ trời sập đất lún trong mắt người ngoài, ở trong mắt tiểu cô nương, chẳng qua là ngôi sao nhảy múa xinh đẹp. Thu Hoa im lặng một hồi lâu, chậm rãi gật đầu: "Giống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!