Chương 20: To gan

Đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn nhìn bàn tay mình, rồi cúi đầu nhìn hai người nằm dưới đất, cảm thấy bối rối giống như đầu óc mình bị rỗng.

Chẳng lẽ vừa rồi linh lực của hắn bất cẩn ngập tràn, đánh ngã người ta?

Nhưng vì sao hắn không có chút ấn tượng nào cả.

"Đại sư huynh chưởng phái." Một đệ tử đi cùng tỏ vẻ không đành lòng: "Bọn họ chỉ mới mười mấy tuổi, ngươi có gì không vui trong lòng thì nói vài câu cũng không sao, ra tay đánh người là không đúng."

Tuy bọn họ nhìn trẻ tuổi, nhưng đã hàng trăm tuổi. Những người chưa đến hai mươi, ở trong mắt những người hơn trăm tuổi trong giới tu chân, chỉ là con nít choai choai.

Hù dọa và trêu đùa trẻ con thì không thành vấn đề, nhưng ra tay đánh người ở Cửu Thiên Tông, còn đánh con nít mới lớn vừa gia nhập sư môn, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, mọi người sẽ cười bọn họ.

"Ta không……" Đệ tử chưởng phái xoay người muốn giải thích với đồng môn, kết quả mỗi đồng môn đều nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt "Đừng giải thích, chúng ta đã thấy", hắn hít một hơi thật sâu: "Hai người bọn họ tự ngã, các ngươi tin bọn họ hay là tin ta?"

"Sư huynh, không cần để ý đến hai đứa nhỏ." Có đệ tử bước ra hoà giải: "Đánh thì đánh, dù sao cũng không ai nhìn thấy, chúng ta nên nhanh chóng đi tới phòng tiệc, nếu bỏ lỡ giờ lành thì không tốt."

Đại đệ tử chưởng phái nghe vậy thì càng tức giận hơn, đánh thì đánh cái gì, hắn rõ ràng chưa hề chạm vào góc áo của đối phương!

Ngay lúc này, hắn cảm nhận được sự ấm ức chưa từng có. Càng ấm ức càng tức giận hơn, giơ tay muốn dạy cho hai kẻ làm bộ làm tịch này một bài học.

"Dừng tay." Một luồng linh áp mạnh mẽ ập đến, đại đệ tử chưởng phái thấy rõ người tới, sợ tới mức sắc mặt thay đổi, cung kính hành lễ: "Bộ tiên tôn."

Bộ Đình đi đến trước mặt Cửu Hồi và Chỉ Du: "Hai vị tiểu hữu có sao không?"

Chỉ Du mở mắt ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Bộ Đình. Bộ Đình chắp một tay sau lưng, pháp văn trên quần áo nhàn nhạt tỏa sáng, ông ta hơi cúi đầu, tựa như một vị thần cúi cái đầu cao quý của ông ta, bố thí sự từ bi cho hoa cỏ.

Thấy Chỉ Du mở mắt nhìn mình, ông ta lộ ra một nụ cười rất nhạt.

Chỉ Du xoay đầu không nói lời nào, đối mặt với Cửu Hồi đang nằm bên cạnh hắn.

"Vãn bối không sao, đa tạ Bộ tiên tôn quan tâm." Cửu Hồi ôm ngực cố gắng ngồi dậy, phun ra một ngụm máu trước mặt mọi người, dùng mu bàn tay lau khóe miệng: "Vết thương không nghiêm trọng, chắc không chết đâu."

Bộ Đình nhìn cặp mắt sáng như sao của nàng, xuất thần một lúc, sau đó hơi khom người, đưa tay về phía Cửu Hồi: "Đứng lên được không?"

Bàn tay sạch sẽ thon dài, tu vi cao thâm cho phép ông ta che giấu các đường trong lòng bàn tay. Đây không giống như bàn tay của người sống, mà giống như được chạm khắc từ bạch ngọc, tinh xảo, cao quý và lạnh lùng.

Hầu như tất cả mọi người đều sửng sốt, không ai ngờ, tông chủ Cửu Thiên Tông có địa vị cao sẽ xoay người đỡ một tiểu cô nương ngã dưới đất, ngay cả Nam Phong đi theo sau Bộ Đình cũng không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ Du từ dưới đất đứng dậy, phủi bụi trên tay, hắn dường như không nhìn thấy Bộ Đình giơ tay ra, lặng lẽ đỡ Cửu Hồi đứng dậy, sau đó lấy khăn tay lau bụi bặm trên váy Cửu Hồi.

"Người vãn bối dính đầy bụi, không dám làm bẩn bàn tay tiên tôn." Cửu Hồi nở nụ cười áy náy với Bộ Đình.

Bộ Đình nở nụ cười nhàn nhạt trên mặt: "Hôm qua nghe sư phụ của ngươi gọi ngươi là Cửu Hồi, không biết là Cửu nào, Hồi nào?"

"Cửu trong "Đầu ngã dĩ mộc lý. Báo chi dĩ quỳnh cửu" (Người quăng sang tặng ta trái mộc lý. Thì ta đáp lại bằng món ngọc cửu đẹp đẽ)." Cửu Hồi ngẩng đầu cười với Bộ Đình: "Hồi là hồi hương."

"Đầu ngã dĩ mộc lý. Báo chi dĩ quỳnh cửu……" Vẻ mặt Bộ Đình hơi ảm đạm, lấy một chai đan dược đưa cho Cửu Hồi: "Thuốc này dùng để củng cố căn bản, bồi dưỡng nguyên thần, chú ý dưỡng thương."

"Cảm ơn Bộ tiên tôn." Cửu Hồi chớp mắt với Chỉ Du, Chỉ Du duỗi tay nhận đan dược, nói cảm tạ.

"Ngươi là người tu luyện, không thể ỷ thế để ức hiếp người khác, lại càng không nên ỷ lớn ức hiếp người nhỏ. Nếu ỷ vào vài phần tu vi mạnh hơn để ức hiếp người yếu, có khác gì tà ma ngoại đạo?" Bộ Đình xoay người nhìn đệ tử Thần Cực Môn: "Nam Phong, phái người đi điều tra hành vi của Thần Cực Môn những năm gần đây, nếu có cử chỉ tổn thương đến người vô tội, thông báo cho mười đại tông môn, báo lên Phù Quang điện, xử lý theo quy định."

"Vâng, đồ nhi lĩnh mệnh."

Còn muốn báo lên Phù Quang điện?

Sắc mặt của các đệ tử Thần Cực Môn có vẻ thất bại, bọn họ gồng người cầu xin Bộ Đình: "Xin Bộ tiên tôn khoan hồng!"

"Chớ sợ hãi." Giọng Bộ Đình ôn hòa: "Cửu Thiên Tông luôn hành xử công bằng, nếu quý tông không làm chuyện ác, bỉ tông đương nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho các ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!