Chương 19: Làm tốt lắm

tùy chỉnh  

"Tại sao lại là ngươi?" Con mèo trắng mập mạp lùi ra sau vài bước, co rúm dưới góc bàn, chỉ lộ ra nửa cái đầu.

"Nhìn thấy ta rất vui phải không, bất ngờ lắm nhỉ?" Cửu Hồi vén chăn ngồi vào bàn, một tay chống cằm, vẫy tay với con mèo mập: "Trốn xa vậy làm gì, lại đây."

Mèo mập cảnh giác nhìn nàng: "Trước khi chạy trốn ta đã cố ý hỏi thăm, chỗ này toàn là khách của tiểu tông môn ở, vì sao ngươi ở đây?"

"Không phải là một sự trùng hợp hay sao, ta là đệ tử của tiểu tông môn." Cửu Hồi rót hai chén trà, một chén cho mình, đẩy một chén qua bên cạnh, nhướng mày với con mèo.

"Ngươi gia nhập tiểu tông môn làm gì, tới làm mật thám?" Con mèo mập bất đắc dĩ nhảy lên bàn, liếm ngụm trà: "Phì phì phì!"

Vì sao con người thích uống thứ này, thật là một thói quen khiến hổ ghê tởm.

"Ra ngoài bái sư học nghệ mà thôi, ngươi đừng âm mưu đầy đầu nữa." Cửu Hồi ghét bỏ nhích cái chén ra xa, kẻo nước miếng của đối phương văng trúng cái chén của mình: "Tiểu tông môn thì sao? Đồng môn của ta đều là nhân tài, phong thuỷ trong tông môn cũng nuôi dưỡng con người, đặc biệt hợp với ta. Còn ngươi, sao ngươi bị Cửu Thiên Tông bắt?"

Bạch Kỳ không tin bất cứ lời nào của Cửu Hồi. Năm đó nó chỉ cướp một cái đùi gà của nàng, đã bị nàng đè xuống đất đánh gãy một chân, mất hơn nửa năm mới lành. Khi chân nó bình phục và rời núi, mới phát hiện khắp núi đồi đều đồn rằng nó ăn hiếp một đứa trẻ vài tuổi, làm nó mất hết mặt mũi.

"Hổ đại gia mà bị người ta bắt? Ta bị một con hồ ly tinh lừa!" Nhắc tới chuyện này Bạch Kỳ rất tức giận: "Nó nói với lão tử đã tìm được đường ra, mang ta đi ăn uống no say, không ngờ nó lừa lão tử làm thú cưỡi cho người khác. Lão tử là bá chủ của thế giới hổ, làm sao có thể chịu nhục như vậy?!"

"Ồ, thế nên ngươi lợi dụng lúc đệ tử Cửu Thiên Tông vội vàng truy lùng người của Ma giáo, lén lút biến thành mèo con chạy ra khỏi Bách Thú Viên, sau đó trà trộn vào tiểu tông môn, để người ta mang ngươi đi?" Cửu Hồi duỗi tay nhéo cái bụng béo của nó: "Mập quá."

Nghe đồn Cùng Kỳ là hung thần, không nghe lời người tốt, chuyên nghe theo lời người xấu. Nàng không biết con mèo ngu ngốc này có dòng máu Cùng Kỳ không, nhưng thói quen nghe lời người xấu có chút giống Cùng Kỳ.

"Ta, đó là biện pháp tạm thời của ta." Bạch Kỳ đá chân sau giãy giụa, không có kết quả, nó hoàn toàn thả mình thành một miếng bánh mèo, không còn gì luyến tiếc nói: "Tiểu yêu nữ, ngươi đừng quá đáng!"

"Ồ?" Cửu Hồi xoa đầu nó, không chút sợ hãi.

"Chẳng lẽ ngươi không sợ ta nói cho người khác biết, ngươi không phải người mà là yêu?" Bạch Kỳ không nhịn được nữa: "Cùng lắm thì chúng ta chết chung."

"Ai thèm chết chung với một con hổ già dính đầy máu." Cửu Hồi búng ngón tay, Bạch Kỳ lăn trên bàn.

"Hay là ngươi đoán thử coi, nếu bây giờ ta hét to có yêu quái, ngươi sẽ có kết cục như thế nào?" Dùng thuật dẫn nước để rửa tay, Cửu Hồi chậm rãi lau đầu ngón tay: "Ta bái tông môn ở Vấn Tiên Đài, đã được ngọc giác của tông môn kiểm tra tư chất, nếu ngươi nói ta là yêu, ai sẽ tin?"

"Chẳng qua là một con yêu quái bị đệ tử tông môn phát hiện khi đang chạy trốn, muốn hãm hại đệ tử tông môn vô tội." Cửu Hồi cười tủm tỉm kéo tai nó: "Ngươi thấy đúng không, con mèo trắng?"

Bạch Kỳ sợ tới mức dựng tai lên, gãi chân trên bàn: "Nói đi, ngươi muốn như thế nào mới đồng ý mang lão tử……" Nó liếc Cửu Hồi, nén giận sửa lại: "Ngươi muốn như thế nào mới đồng ý mang ta rời đi?"

Cửu Hồi cười không nói gì.

"Cùng lắm thì ta lập khế ước với ngươi, làm thú cưỡi của ngươi." Bạch Kỳ tự giác nhịn nhục tới cùng cực: "Làm thú cưỡi của ngươi còn hơn làm thú cưỡi của người khác, nhưng ngươi phải bao ăn bao ở, mỗi bữa ăn của ta phải có thịt."

"Lập khế ước?" Cửu Hồi xoa đầu Bạch Kỳ thật mạnh hai cái: "Lập khế ước phải dùng hai giọt máu của ta, trông có vẻ như giam cầm ngươi, nhưng thật ra không an toàn cho ta. Lỡ như một ngày nào đó ngươi thà mất mạng cũng muốn lấy hai giọt máu gài bẫy ta, chẳng khác nào ta mất nhiều hơn được? Mọi người đều là yêu có thể diện, đừng lừa gạt ta bằng những chuyện mà người ta không biết."

"Yêu nữ này, sao ngươi còn đa nghi hơn con người thế? Con yêu nào không cần mạng sống, lập khế ước với ngươi để làm trâu làm ngựa, chỉ vì muốn gài bẫy ngươi?" Bạch Kỳ thấy Cửu Hồi dầu muối không ăn, hơi nhụt chí: "Nói đi, làm sao để ngươi đồng ý giúp ta?"

"Ngươi ngoan ngoãn đợi trước đi, để coi tâm tình của ta." Cửu Hồi lấy một viên đan dược trong nạp giới ra, nhét vào miệng Bạch Kỳ.

Đan dược tan trong miệng, Bạch Kỳ hét thảm thiết: "Ngươi cho ta ăn cái gì?!"

"Thuốc độc." Thấy Bạch Kỳ duỗi móng vuốt điên cuồng cào cổ họng, Cửu Hồi đè móng vuốt nó: "Được rồi, cho ngươi ăn hóa yêu đan, viên thuốc này che giấu yêu khí của ngươi. Thuốc này bán hai vạn linh thạch một viên ở Yêu giới, nể tình năm xưa ngươi bị ta đánh gãy một chân, ta sẽ giảm giá cho ngươi, một vạn 8000 linh thạch sẽ được ghi sổ."

Bạch Kỳ: "……"

Nếu nó không nghèo đến mức không có đồ ăn, làm sao nó bị hồ ly tinh lừa làm thú cưỡi của người ta?

Một vạn tám?

Không bằng lấy mạng nó luôn đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!