Chương 17: Chiếu Nguyệt Kính

"Vãn bối gặp qua Ngọc các chủ." Nam Phong từ trong điện đi ra, hắn sắp xếp hai đệ tử khiêng Bào tông chủ ngất xỉu dưới đất đi, hành lễ vãn bối đối với Ngọc Kính.

"Bào tông chủ……" Ngọc Kính nhìn tông chủ của Thần Cực Môn bị nâng đi.

"Vừa rồi Bào tông chủ và Thu tông chủ bàn luận, Bào tông chủ vô tình bị thua." Nam Phong lại chắp tay hành lễ: "Chư vị tông chủ đều ở trong nội điện nói chuyện và nghỉ ngơi, mời Ngọc các chủ."

Cử chỉ của hắn phù hợp với lễ nghi, nhưng thái độ của hắn đối với Vọng Thư Các lại tự phụ và lãnh đạm.

Nhưng Ngọc Kính không để ý, Cửu Hồi cũng không quan tâm, chỉ có Chỉ Du nhìn hắn nhiều chút.

Cảm nhận ánh mắt của Chỉ Du, Nam Phong gật đầu với hắn, tuy không nói lời nào, nhưng đã hiện ra khí thế và sự kiêu ngạo của đệ tử thuộc đại tông môn.

Ngọc Kính hiểu ý tứ trong lời nói của Nam Phong, chỉ có một mình bà tiến vào nội điện, bà xoay lại nói với Cửu Hồi và Chỉ Du: "Vi sư vào nội điện trước, các con tự chăm sóc bản thân."

"Xin Ngọc các chủ yên tâm, khắp nơi trong tông môn đều có đệ tử của bỉ tông canh gác, vô cùng an toàn." Nam Phong nói với Cửu Hồi và Chỉ Du: "Xin hai vị đạo hữu cứ tự tiện, nếu mệt mỏi thì có thể đến viện dành cho khách để nghỉ ngơi."

"Đa tạ." Cửu Hồi cười: "Xin sư phụ yên tâm, con và Chỉ Du sẽ ngoan ngoãn ở trong tông môn."

Nam Phong không cần nhiều lời, bản thân hắn là con cưng của trời bẩm sinh, từ trước đến nay chưa bao giờ để ý đến những người tu tiên có tư chất bình thường.

Con đường tu tiên còn dài, không biết sẽ gặp bao nhiêu người trong cuộc đời, cớ gì chia sức lực cho người đã định sẵn là sẽ không giao thoa.

Nam Phong dẫn Ngọc Kính rời đi, Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du: "Sư phụ không yên tâm ngươi lắm."

"Vì sao?" Chỉ Du khó hiểu, hắn có chỗ nào khiến người khác không yên tâm.

Cửu Hồi vỗ cái gương nhỏ treo bên hông: "Thấy cái này không?"

Chỉ Du đã chú ý từ lâu, nhưng hắn không hỏi vì sao cái gương luôn treo trên eo của sư phụ xuất hiện trên người Cửu Hồi.

"Cái gương này gọi là Chiếu Nguyệt Kính. Sư phụ nói gương này hấp thu tinh hoa của thiên địa cả ngàn năm, có thể phản chiếu tất cả ngụy trang." Cửu Hồi giơ cái gương nhỏ soi mặt mình, làm mặt xấu với cái gương, sau đó xoay gương qua mặt Chỉ Du: "Sư phụ sợ ngươi bị người ta lừa, cố ý bảo ta đem theo cái gương này."

Chỉ Du do dự muốn nói, vì sao lo lắng cho hắn, nhưng hắn biết mình nói không lại Cửu Hồi, nên hắn lựa chọn im lặng.

Cửu Thiên Tông rất lớn, nhiều đệ tử, nhiều quy tắc, trong tông môn còn phân chia thành đệ tử chân truyền, đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn. Các đệ tử mặc đồng phục có kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau, toàn bộ tông môn có bầu không khí trang nghiêm.

Đi trên con đường đá xanh, Cửu Hồi không khỏi tự hỏi, liệu chuyện tình yêu thầy trò giữa Ngân Tịch chân nhân và yêu nữ Ma giáo xảy ra, có phải là do quy tắc của tông môn đàn áp quá lâu hay không.

Khi đi ngang qua một tòa nhà lát ngói xanh và tường trắng, Cửu Hồi nhận thấy trong vườn có yêu khí rất mạnh, hơn nữa luồng yêu khí này vô cùng hỗn loạn, tựa như là hơi thở của vô số yêu thú trộn lẫn vào nhau.

Nàng dừng lại, đi vòng đến cửa vườn, nhìn thấy ba chữ khắc trên cửa đi vào khu vườn – Bách Thú Viên.

Cửu Hồi hỏi đệ tử canh cửa: "Xin hỏi đạo hữu, nơi này là?"

"Đây là nơi đệ tử chân truyền của tông môn ta chọn thú cưỡi, nếu đạo hữu tò mò, có thể đi vào xem." Đệ tử canh cửa giải thích: "Tông chủ đã ra lệnh, ngoại trừ Trấn Yêu Ngục, quý khách có thể tùy ý xem các khu vườn khác."

"Đa tạ." Cửu Hồi vượt qua cửa nguyệt môn, vào Bách Thú Viên, Chỉ Du im lặng đi theo sau nàng.

Bách Thú Viên được xây rất đẹp, trong vườn có đủ loại yêu thú, nhìn thấy Cửu Hồi và Chỉ Du tiến vào, bọn chúng không có phản ứng.

Đi xuyên qua khu vườn, Cửu Hồi nhìn thấy bên trong có một dãy lồng sắt có cấm chế, mỗi lồng sắt chứa một loại hung thú quý hiếm.

Một số hung thú vẫn đang chảy máu, vài con nằm dưới đất bất động. Có một số phù chú gắn trên lồng cấm chế, những yêu thú muốn thoát khỏi lồng sẽ phát ra tiếng kêu đau đớn khi đụng vào phù chú.

"Đây đều là yêu đã làm điều ác à?" Cửu Hồi hỏi đệ tử trấn giữ trong vườn.

"Đây đều là yêu thú do tông môn thu phục, yêu trong lồng này chưa được thuần hóa, xin đạo hữu hãy cẩn thận." Đệ tử giải thích: "Yêu đương nhiên sẽ làm điều ác, cho dù hiện giờ không mắc lỗi lầm, không có nghĩa là sau này sẽ không."

"Yêu làm nhiều việc ác đã bị giam giữ ở Trấn Yêu Ngục, yêu thú trong vườn này chưa kịp làm chuyện ác." Đệ tử lấy trái cây ném vào một lồng sắt, một con nai nhỏ màu trắng vốn đang nằm bất động trong lồng vội vàng duỗi cổ, ăn ngấu nghiến trái cây trông không còn tươi này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!