Chương 15: Đúng vậy

"Ồ, tên của tông môn bọn họ có chữ Thần, trông thật mạnh mẽ và kiêu ngạo." Cửu Hồi ngửa đầu nhìn tòa nhà bay cách bọn họ càng ngày càng gần.

Đào Nhị hoảng sợ, đại tiên, người ta sắp đè xuống mà ngài còn khen tên người ta, giữa hắn và Cửu Hồi, ai điên hơn?

"Sư phụ, bên trái có hai tông môn đang tới, một trong số đó là Trường Thọ Cung." Cửu Hồi nhỏ giọng nhắc nhở Ngọc Kính, "Bên phải có ba cái, một trong số đó là Ngự Trân Tông."

Hai thầy trò trao đổi ánh mắt, ngửa đầu nhìn tòa nhà bay của Thần Cực Môn cách bọn họ càng ngày càng gần, khóe miệng hiện lên nụ cười nhè nhẹ.

Mấy năm gần đây, Thần Cực Môn đã đào tạo ra ba đệ tử có tư chất xuất chúng, rất nhiều lần tông môn này giành được mười thứ hạng đầu trong một số cuộc thi, rất nổi bật. Sau khi được tiểu tông môn thổi phồng mấy chục năm, khó tránh khỏi có chút coi thường các tiểu tông môn.

Trên đường đi, các tiểu tông môn gặp tòa nhà bay của bọn họ đều thức thời nhượng bộ, cho nên khi nhìn thấy chiếc thuyền bay tồi tàn của Vọng Thư Các, bọn họ đương nhiên cho rằng đối phương sẽ nhường không gian rộng rãi cho bọn họ.

Ai ngờ người của tiểu tông môn này dường như nghễnh ngãng, cho đến khi tòa nhà bay của bọn họ sắp đè lên thuyền bay của đối phương, đối phương cũng không có ý định né tránh.

"Cẩn thận!"

"Đừng làm tổn thương ai!"

Thầy thuốc thường nhân từ, các y tu của Trường Thọ Cung vừa hạ xuống mây thì thấy cảnh Thần Cực Môn ỷ thế ức hiếp người khác. Đáng tiếc bọn họ không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn chiếc thuyền bay kia bị đụng văng ra, vài người rơi khỏi thuyền bay ngã xuống đất.

"Sư phụ, sư phụ." Mọi người nhìn thấy một tiểu cô nương bò ra từ dưới ghế rách bàn gãy, cánh tay và gương mặt của nàng bê bết máu, vừa lăn vừa bò đến chỗ một nữ tử, giọng nói ngập tràn hoảng sợ và lo lắng: "Sư phụ, người có bị gì không?"

"Có ai ở đây không, cầu xin mọi người cứu sư phụ của ta." Tiểu cô nương ôm nữ tử vào lòng, giọng nói run rẩy vì sợ hãi: "Cầu xin mọi người cứu người."

Chỉ Du nằm bên cạnh Ngọc Kính đang chuẩn bị đứng dậy, Cửu Hồi lại đặt sư phụ xuống, lao tới bên cạnh hắn, nắm vai hắn lắc mạnh: "Chỉ Du! Chỉ Du, ngươi sao rồi?"

"Cô nương, ngươi chớ sợ, ta là Lạc Quỳ, đại đệ tử chưởng phái của Trường Thọ Cung." Một nữ tử mặc váy màu xanh lá cây đi đến cạnh Cửu Hồi, dịu dàng an ủi nàng: "Đồng môn của ngươi không sao, chỉ bị linh khí của tòa nhà bay đánh bất tỉnh mà thôi."

Nàng vừa nói xong, thấy nữ tử nằm dưới đất chậm rãi ngồi dậy, sau đó phun ra máu đỏ tươi. Mặc dù ở trong hoàn cảnh như thế, bà vẫn dịu dàng cười với nàng: "Đa tạ đạo hữu đã giúp đỡ, ta có chút tu vi nên không lo. Xin cô nương giúp ta xem thử hai đồ đệ, bọn họ mới nhập môn không bao lâu, tu vi thấp, ta lo lắng bọn họ chịu không nổi tác động từ linh khí của tòa nhà bay."

Vẻ mặt bà ảm đạm, cúi đầu lấy hai viên thuốc có chất lượng rất bình thường trong túi ra đưa cho Cửu Hồi: "Cửu Hồi, con và Chỉ Du mau ăn hai viên đan dược này."

"Sư phụ, đồ nhi không sao." Cửu Hồi lau máu trên mặt, làn da nàng vốn trắng nõn, lau lung tung như vậy càng có vẻ đáng thương: "Chúng ta vốn không có nhiều đan dược, người ăn đi."

Bị Cửu Hồi thả xuống đất lại, Chỉ Du bắt đầu suy nghĩ, bây giờ hắn nên mở mắt, hay là tiếp tục nhắm mắt?

Nhìn cảnh sư phụ nhân từ và đồ đệ hiếu thảo, Lạc Quỳ cực kỳ chua xót, đưa cho hai thầy trò mỗi người một chai đan dược chữa trị: "Chữa thương quan trọng hơn, hai vị tiên hữu dùng thuốc của ta trước đi."

"Cảm ơn tiên hữu." Cửu Hồi cảm động hành đại lễ với Lạc Quỳ, sau đó mới cầm đan dược khập khiễng đi đến các đồng môn đang bất tỉnh khác, đút đan dược cho bọn họ.

Nàng rót đan dược cực kỳ cẩn thận, tựa như đây là báu vật hiếm có trong thiên hạ, không dám lãng phí chút nào. Người ta nhìn thấy vậy, cảm thấy vô cùng đáng thương.

Những người này đáng thương bao nhiêu, Thần Cực Cung có vẻ đáng giận bấy nhiêu. Bản thân là đại đệ tử chưởng phái của Trường Thọ Cung, Lạc Quỳ cực kỳ chán ghét loại người ỷ thế ức hiếp người khác: "Thần Cực Môn các ngươi làm tổn thương người khác ở dưới chân núi của Cửu Thiên Tông, là vì coi thường Cửu Thiên Tông, hay là coi thường tất cả tông môn kém hơn các ngươi?"

Mọi người trong Thần Cực Môn không dự đoán được, chiếc thuyền bay kia sẽ không tránh không né, để tùy ý bọn họ đè. Đối mặt với sự chất vấn của Trường Thọ Cung, một trong mười đại tông môn, tông chủ của Thần Cực Môn không thể do dự, bước ra khỏi tòa nhà bay giải thích: "Lạc Quỳ đạo hữu, trước khi tòa nhà bay của chúng ta hạ cánh, chúng ta đã kêu bọn họ tránh ra.

Ai ngờ bọn họ không tránh không né, mới tạo ra tai nạn lần này."

Hơn nữa ông mơ hồ cảm giác, tòa nhà bay của mình hình như không hề đụng vào thuyền bay, không biết vì sao thuyền bay bị hỏng nặng như thế.

"Không phải chúng ta không tránh." Cửu Hồi nhìn các loại pháp khí bay lơ lửng xung quanh, lớn tiếng nói: "Con thuyền bay này là pháp khí bay tốt nhất của tông môn chúng ta. Để có thể tới kịp Cửu Thiên Tông, chúng ta tiết kiệm suốt cả tháng mới gom đủ linh thạch cho chuyến đi này. Vừa rồi Thần Cực Môn ra lệnh cho chúng ta tránh ra, chúng ta không dám bất kính với Thần Cực Môn, nhưng chưa kịp phản ứng……"

Nàng nhìn Thần Cực Môn run bần bật: "Cầu xin tông môn tha mạng cho chúng ta, lần sau chúng ta nhất định không dám nữa."

Pháp khí tốt nhất, phải tiết kiệm, gom đủ, ra lệnh, không dám bất kính, tha mạng……

Không có chữ nào chỉ trích Thần Cực Môn, nhưng mỗi một câu đủ để cho thanh danh của Thần Cực Môn mãi mãi không thể có lại được nữa.

Những người có mặt ở đây, nếu có chút nhân tính, đều không khỏi tức giận, huống chi là những người tốt bụng như Trường Thọ Cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!