"Thu tông chủ." Ngọc Kính đột ngột xuất hiện, che phía trước Cửu Hồi và Chỉ Du, bà nhẹ nhàng hành lễ như mọi khi: "Lần cuối cùng nhìn thấy Thu tông chủ là 50 năm trước, đã nhiều năm không gặp, phong thái của Thu tông chủ vẫn như xưa."
Ngọc Kính đưa tay trái ra sau lưng ra hiệu, Cửu Hồi hiểu ngay lập tức, liên tục lui ra sau vài bước. Thấy Chỉ Du không có phản ứng, nàng nắm tay áo hắn, kéo hắn đến bên cạnh mình.
"Vãn bối Cửu Hồi gặp Thu tông chủ." Nàng giẫm chân Chỉ Du.
Chỉ Du à, ngươi lanh lợi chút đi.
"Vãn bối Chỉ Du gặp Thu tông chủ."
Chỉ Du cúi đầu nhìn bàn chân bị giẫm, giấu điểm tâm chưa ăn xong vào tay áo.
Cửu Hồi cười vui mừng, tốt quá, biết cách che giấu trước mặt người ngoài.
"Ngọc các chủ." Thu Hoa đáp lễ, nở nụ cười nhàn nhạt: "Có duyên mới gặp nhau, ta không được mời mà tự đến, xin Ngọc các chủ thứ lỗi."
"Thu tông chủ bằng lòng lên thuyền là vinh hạnh cho tất cả mọi người trong Vọng Thư Các." Ngọc Kính quay lại nói với Cửu Hồi: "Cửu Hồi, Chỉ Du, các con không mau đi chuẩn bị nước trà và điểm tâm?"
"Vâng, sư phụ." Cửu Hồi dẫn Chỉ Du lui ra, hai người bảo con rối chuẩn bị bàn ghế, Cửu Hồi thấy Chỉ Du lấy lá trà trong nạp giới ra, ngăn hắn lại: "Ngươi làm gì đó?"
"Thanh Lam Môn có địa vị hiển hách, lá trà của tông môn quá tầm thường, ta muốn……"
"Vọng Thư Các của chúng ta là gia đình bình dân, làm sao có lá trà quý hiếm được." Cửu Hồi rửa tay sạch sẽ, lấy trái cây và hoa đào: "Biết đâu Thu tông chủ không thích uống trà."
"Tông môn của chúng ta có nhiều hoa tươi và trái cây, lấy ra đãi khách để thể hiện lòng thành." Cửu Hồi duỗi tay lấy sương sớm đang sôi trên bếp: "Hoa nở và hoa rụng vào mùa xuân, như vậy là rất tốt rồi. Ta bưng trà, ngươi bưng điểm tâm, theo kịp nhé."
Thuyền bay đi xuyên mây, Thu Hoa và Ngọc Kính ngồi đối diện nhau.
Thu Hoa không nói lời nào, Ngọc Kính mỉm cười dịu dàng với bà, thái độ lấy lòng nhưng không nịnh nọt. Trong trí nhớ của Thu Hoa, dường như Ngọc Kính vẫn luôn như vậy, phải nói rằng người của Vọng Thư Các đều là kiểu này.
Lần đầu tiên bà nhìn thấy Ngọc Kính là vào 580 năm trước, ngày đó bà và Bộ Đình tổ chức điển lễ đính hôn long trọng, Ngọc Kính đi theo các chủ tiền nhiệm của Vọng Thư Các, đỏ mặt nhận quà gặp mặt sư phụ đưa.
Lần thứ hai nhìn thấy Ngọc Kính, là vào 500 năm trước, một năm sau khi sư phụ của bà qua đời, bà kế nhiệm vị trí tông chủ của Thanh Lam Môn. Điển lễ kế nhiệm có rất nhiều khách mới, lúc đầu bà không chú ý tới Ngọc Kính, mãi đến cuối khi tạm biệt khách khứa, tất cả mọi người đều chúc mừng bà, chỉ có Ngọc Kính nói với bà hãy bảo trọng.
Vài lần gặp mặt sau đó đều vội vàng đến, vội vàng đi. Thế gian chỉ có một Thanh Lam Môn, nhưng lại có vô số tiểu tông môn như Vọng Thư Các, bà và Ngọc Kính được định sẵn có thân phận và địa vị khác nhau.
Điều làm bà ngạc nhiên là, tu vi của Ngọc Kính đã đạt tới Hợp Thể kỳ. Với tu vi như vậy, dư dả để làm trưởng lão của Thanh Lam Môn, nhưng trong toàn bộ tu tiên giới, không ai chú ý tới điều này.
"Thu tông chủ, mời dùng trà." Cửu Hồi bưng chén trà đến trước mặt Thu Hoa, Thu Hoa cười: "Ngươi và ta đã quen biết nhiều năm, nhưng ta lại không biết ngươi đã nhận hai đồ nhi tri kỷ."
Bà lấy ra hai món pháp khí, đưa một món cho Chỉ Du, một món cho Cửu Hồi: "Thời trẻ có một người bạn cũ rất thích phi kiếm do ta luyện chế, hiện giờ bạn cũ đã không còn, bình thường rảnh rỗi luyện chế phi kiếm cũng không biết đưa cho ai, các ngươi cầm chơi đi."
Phi kiếm trong tay Cửu Hồi được luyện chế từ mã não quý hiếm, trên thân kiếm có rất nhiều phù văn phòng hộ cao thâm. Phi kiếm thế này là niềm mơ ước của biết bao người.
"Không mau cảm tạ Thu tông chủ." Ngọc Kính mỉm cười: "Đa tạ Thu tông chủ đã tốn kém cho hai đứa nhỏ. Hai đồ đệ của ta có tu vi bình thường, tư chất cũng thường, có phi kiếm phòng hộ mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh, ta cũng yên tâm nhiều."
"Cảm ơn Thu tông chủ." Cửu Hồi hành đại lễ, nửa chừng lại bị Thu tông chủ đỡ dậy: "Vãn bối trong nhà, không cần phải khách sáo, ngồi xuống cùng nhau dùng trà đi."
Ngọc Kính cười không nói gì, bà nhìn bàn tay Thu Hoa đang đỡ Cửu Hồi, tông chủ của Thanh Lam Môn đầy quyền lực, không có bao nhiêu giao tình với bà, loại lời nói "vãn bối trong nhà", e rằng không thể trèo cao nổi.
Thu Hoa nhẹ nhàng buông cổ tay Cửu Hồi ra, bưng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mí mắt run rẩy cụp xuống: "Cửu Hồi bao nhiêu tuổi?"
"Bẩm Thu tông chủ, hai tháng nữa, vãn bối sẽ mười tám." Cửu Hồi đẩy điểm tâm đến trước mặt Thu Hoa: "Thu tông chủ nếm thử điểm tâm đi, có hợp khẩu vị của ngài không?"
Thu Hoa ăn điểm tâm xong, lại bưng chén trà lên: "Trẻ như vậy, tốt quá."
Nước trà không lạnh cũng không nóng, nhiệt độ vừa phải, bà cười nhìn Cửu Hồi: "Trà rất ngon, điểm tâm cũng rất ngon."
"Các ngươi đến đây để tham gia điển lễ Hợp Thể kỳ của Ngân Tịch Cửu Thiên Tông phải không?" Thu Hoa nhìn Ngọc Kính: "Bỉ tông cũng đi tham gia điển lễ, nếu Ngọc các chủ không chê, chúng ta đi cùng nhau đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!