Chương 13: Ngoan ngoãn

"Nhị thiếu chủ!" Phó hầu của phủ thành chủ ba chân bốn cẳng đỡ nhị thiếu thành chủ dậy.

"Nhị thiếu chủ, đầu có đau không?"

"Bị thương chỗ nào?"

Các phó hầu lần lượt vây quanh nhị thiếu thành chủ, không ngừng nói những lời quan tâm, có người phủi bụi trên quần áo hắn, có người lấy khăn lau mặt cho hắn, nhưng không ai đứng ra trách móc Cửu Hồi đã đánh hắn.

Bọn họ rất bận, bận đến mức không dám nhìn vào mắt Cửu Hồi.

Khi nhị thiếu chủ nổi điên, hắn cực kỳ phá hoại, có thể chịu đựng hai cái tát, đám tép riêu như bọn họ không cần đi chịu chết.

"Công Thọ." Đại thiếu chủ cưỡi ngựa tới, thấy đệ đệ dính bụi đầy người, che mặt trốn sau lưng một phó hầu cường tráng, thở dài bất đắc dĩ: "Sắp lên đường đến Cửu Thiên Tông, đệ đang làm gì vậy?"

"Huynh trưởng, nàng đánh ta!" Nhìn thấy đại ca tới, Đào Công Thọ đang trốn sau lưng phó hầu lập tức có dũng khí la to, chỉ vào Cửu Hồi cách đó vài bước: "Ca đánh nàng giúp ta đi!"

Cửu Hồi nhướng mày xoay cổ tay, Đào Công Thọ vội vàng giấu bàn tay đang chỉ vào nàng vô tay áo.

Đào Tương Nghi biết tính tình của đệ đệ mình, hắn xuống ngựa đi đến trước mặt Cửu Hồi, chắp tay hành lễ với nàng: "Cô nương, xá đệ trẻ người non dạ, nếu có xúc phạm, xin cô nương thứ lỗi."

"Lệnh đệ bao nhiêu tuổi?"

Đào Tương Nghi do dự: "Hai mươi mốt."

"Ta mười bảy." Cửu Hồi đi đến cạnh đứa trẻ bị Đào Công Thọ đụng ngã, bế cậu bé lên, phủi bụi trên người cậu, lấy một viên kẹo trong nạp giới ra, nhét vào miệng đứa trẻ. Đứa trẻ vốn đang há miệng chuẩn bị khóc, chép miệng hai cái, ngoan ngoãn ăn kẹo.

"Cậu bé, ngươi giỏi quá." Cửu Hồi sờ đầu đứa trẻ, nhét một nắm kẹo vào túi áo cậu bé: "Về nhà đi."

"Cảm ơn tỷ tỷ." Đứa trẻ đỏ mặt chen vào trong đám người. Người lớn sợ nhị thiếu thành chủ tiếp tục nổi điên làm tổn thương mấy đứa nhỏ nên nhường đường, để đứa trẻ thành công chạy xa.

"Ta chỉ có 17 tuổi, không cần thông cảm cho người 21 tuổi." Cửu Hồi chỉ vào những món đồ đầy đất bị Đào Công Thọ đụng rớt: "Đã làm sai chuyện thì phải đền bù, hắn làm đổ đồ thì hắn phải nhặt lên."

"Ta không muốn, a a a a a a a, ta không muốn!" Đào Công Thọ vừa nghe thấy hắn phải nhặt đồ vung vãi dưới đất, điên cuồng kêu to tại chỗ, vặn vẹo tứ chi, lăn lộn trên mặt đất.

"Công Thọ!" Đào Tương Nghi luống cuống trước cơn điên đột ngột của đệ đệ, đưa tay ra dìu hắn.

Nào biết động tác của Cửu Hồi còn nhanh hơn hắn, tiến lên đá vào mông Đào Công Thọ. Cú đá này dùng lực bảy phần, Đào Công Thọ lăn ra ngoài như một củ khoai tây nhỏ.

"Nhặt lên!" Cửu Hồi đạp một chân lên lưng Đào Công Thọ: "Không nhặt thì ta sẽ đánh ngươi!"

Nổi điên, điên chuyện gì?!

Đánh một lần mà không chữa hết thì đánh hai lần!

"Cô nương……" Đào Tương Nghi thấy đệ đệ bị đá bay ra ngoài, sau một lúc lâu mới tìm được giọng nói: "Có việc gì thì từ từ thương lượng."

"Không phải ta đang thương lượng với hắn à?" Nghe tiếng vo ve dưới chân, Cửu Hồi mỉm cười: "Yên lặng đi."

Đào Công Thọ lập tức câm miệng.

Cửu Hồi nhìn Đào Tương Nghi: "Đại thiếu chủ, bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của Đào gia các ngươi. Hắn là con cháu của Đào gia, nổi điên ở trong nhà là chuyện của nhà các ngươi, ta không quan tâm. Nhưng nổi điên ở bên ngoài khiến mọi người kinh sợ, thậm chí còn làm tổn thương người khác và phá hỏng đồ, đó là lỗi của gia đình các ngươi. Ngươi không nỡ dạy dỗ thì ta sẽ dạy giúp ngươi.

Nếu ngươi muốn ngăn cản ta dạy dỗ, ta sẽ dạy hai người các ngươi cùng lúc luôn."

"Ta trẻ người non dạ, xin đại thiếu chủ rộng lượng." Cửu Hồi chắp tay với Đào Tương Nghi. Trong đám đông xung quanh, có người âm thầm khen Cửu Hồi.

"Ca……"

"Ca cái gì." Cửu Hồi xách vạt áo của Đào Công Thọ, ném hắn tới trước một quán bị đổ đồ: "Không nhặt thì ta tiếp tục đánh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!