Vào năm Phù Quang năm tuổi, đó là lần đầu tiên hắn biết, nuôi hoa lan là một việc phiền phức như thế.
Để nuôi cây hoa lan này thật tốt, hắn lục lọi khắp thư viện của Phù Quang điện, tìm tất cả sách liên quan đến trồng lan.
Núi Phù Quang rất lạnh nên hắn bưng chậu hoa lên giường, mỗi ngày dùng linh lực để sưởi ấm. Nó cần phải phơi nắng, mỗi ngày hắn ôm nó lên đỉnh núi cao nhất của núi Phù Quang để tìm ánh nắng. Trên núi không có lá mục, hắn đành nghiền nát linh thảo do các tông môn khác đưa tới, trộn từng chút vào đất.
Nếu tưới quá nhiều nước, lá của nó sẽ ỉu xìu rũ xuống, nếu tưới ít nước, lá của nó bắt đầu quăn lại và chuyển sang màu vàng, nếu không hợp ý nó, nó sẽ chết cho hắn xem. Sau đó hắn học cách thu thập nguyệt hoa, học cách câu cá trắng dưới ánh trăng, chôn cá trắng trong chậu hoa của nó, tưới nguyệt hoa lên lá của nó, từng ngày trôi qua, cuối cùng nó đã mọc ra lá mới.
Nhưng hắn không cảm thấy nó phiền phức, bởi vì khi hắn đọc sách và tập viết, nó sẽ đung đưa lá, sẽ thắp sáng chút ánh huỳnh quang vào những đêm tối tăm lạnh lẽo.
Mặc dù lá của nó luôn bị vàng và quăn, nhưng nó vẫn cố gắng xanh trở lại.
Nó và hắn là sinh vật sống duy nhất trên núi Phù Quang.
Tuy rằng thời gian ở trên núi Phù Quang rất dài, nhưng có nó làm bạn nên cũng không đến nỗi gian nan như vậy.
Hắn không biết nó biến mất từ khi nào. Sau một lần thức dậy, chậu hoa đã trống không, hắn tìm khắp mọi ngóc ngách của núi Phù Quang, thậm chí chộp lấy từng con rối để kiểm tra, nhưng không tìm thấy nó. Nó đã bị lạc.
Hắn vẫn câu cá trắng vào những đêm rằm, thu thập nguyệt hoa, càng ngày càng nhiều cá trắng khô và chai nguyệt hoa, nhưng hắn không biết có thể cho ai mấy thứ này.
Năm tháng dường như trôi qua càng ngày càng chậm, hắn có một giấc mơ, hắn mơ thấy nó khóc lóc ầm ĩ, muốn hắn đi tìm.
Hắn muốn đi ra ngoài xem thử, trong giấc mơ, hắn đã hứa sẽ đi tìm nó.
Phù Quang tiên quân không được rời khỏi núi Phù Quang, nhưng trái tim của hắn thì có thể.
Đối với hắn, người phải chịu đựng sự ăn mòn của linh khí mỗi ngày, cắt trái tim cũng không đau, hắn đã quen với nỗi đau như vậy.
Hắn đi đến từng tấc đất của mười đại tông môn, đến rất nhiều thành trì, vẫn không tìm thấy dấu vết của nó.
Đi ngang qua núi rừng, hắn cứu một thợ săn bị rơi vào bẫy, đưa thợ săn về nhà.
"Lang quân, ngươi cũng muốn đến Vấn Tiên thành cầu tiên duyên hay sao?" Thợ săn nói: "Mấy ngày nay Vấn Tiên thành náo nhiệt lắm, khí chất của lang quân nhất định có thể bước vào con đường tu tiên."
Hắn xách thịt khô và rau khô mà thợ săn đưa cho hắn: "Vấn Tiên thành…… có rất nhiều người à?"
Hắn đã lâu không nói chuyện với ai, cho nên khi nói chuyện với người khác cũng có chút trúc trắc.
"Đúng vậy, rất nhiều người, ta nghe thôn trưởng nói, các môn phái tu chân đều ở đó."
Dưới sự cảm tạ của thợ săn, hắn xách theo thịt khô và rau khô chậm rãi đi về phía Vấn Tiên thành.
Trước khi về lại núi Phù Quang, hắn sẽ xem thử lần nữa.
"Lang quân, tuy ngươi là con cháu của anh hùng, nhưng với tư chất của ngươi, không thích hợp ở lại bỉ tông tu luyện."
Người đi đường vội vã qua lại, không ai để ý đến hắn, cả thành trì náo nhiệt không liên quan gì đến hắn.
"Lang quân, xin hãy dừng bước, lão hủ thấy ngươi dường như có chút duyên phận với bỉ tông."
Khi hắn chuẩn bị rời đi, một người gọi hắn.
"Lão hủ họ Mạc, là trưởng lão của Vọng Thư Các, không biết tên huý của lang quân là gì?"
"Ta…… Vãn bối tên là Chỉ Du." Hắn quay lại nhìn ông lão: "Chỉ Du trong Chỉ Du Tịnh Mậu (mong ước sự hài hòa và tốt đẹp)."
*******
"Chỉ Du, chân thân của ta đẹp vậy à?" Cửu Hồi nhìn cọng rau hẹ sáng lấp lánh dưới ngòi bút của Chỉ Du, hai tay chống cằm, không tin lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!