Chương 103: Ngoại truyện 2: Cũng may không phải là sự thật

"Đại sư huynh, trưởng lão của Nghị Sự Đường mời ngươi tới đó bàn bạc công chuyện."

"Thập…… Nhất?" Nam Phong nhìn nam tử trước mắt hơi nghi ngờ, đối phương có khuôn mặt giống Thập Nhất, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ tôn trọng chứ không thân thiết với hắn.

"Đại sư huynh có gì căn dặn không?"

Vì sao Thập Nhất trở thành như vậy? Nam Phong đè nén sự kinh ngạc trong lòng, xoay người bước ra sân, khi đi ngang qua khoảng không gian rộng bên ngoài chính điện, hắn đột nhiên dừng bước.

Bức tượng của sư tôn bị người ta phá hoại mấy năm trước đã được dọn khỏi nơi này, vì sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?

"Đại sư huynh chưởng phái!" Các đệ tử đang luyện kiếm nhìn thấy hắn đều hành lễ với hắn.

Nam Phong nhận ra tình hình không ổn, hắn đã làm tông chủ của Cửu Thiên Tông ba năm, còn chứng kiến một bí mật lớn rất kinh hoàng, có nhiều kinh nghiệm trong việc che đậy, hắn gật đầu như thường lệ: "Hãy chăm chỉ luyện kiếm."

Đệ tử thấy đại sư huynh đột nhiên đi đến trước tấm bảng của tông môn, nhìn những viên đá quý trên tấm bảng một lúc lâu, đệ tử thầm bối rối, đại sư huynh chưởng phái bị sao vậy?

Nhìn thấy những viên đá quý trên tấm bảng của tông môn là những viên bị trộm trước đây, Nam Phong mơ hồ có suy đoán hơi hoang đường, chẳng lẽ hắn đột ngột quay về mấy năm trước?

Hắn bước nhanh tới Nghị Sự Đường, nhìn thấy đại trưởng lão ở phía trên bên trái, vẻ mặt hắn có chút choáng váng. Hai tháng trước, đại trưởng lão giúp Vọng Thư Các tới Cửu Thiên Tông than thở xin linh thạch, lúc này thấy đại trưởng lão ở Nghị Sự Đường, hắn suýt nữa cho rằng Vọng Thư Các lại hết linh thạch.

"Đầu tiên, hơn một nửa dân chúng của Thiên Hạc thành bị yêu tà ăn trái tim và hút máu, Thu Hoa vì hận thù cá nhân đã thả ác yêu Xích Tuyền ra, sau đó Ma tộc thả khí cực ác vào chỗ trấn giữ tiên đỉnh, nguyên khí của môn chủ Vấn Tinh Môn và tông chủ Vạn Hỏa Tông đã bị tổn thương sau khi trấn áp khí ác……"

Giọng của trưởng lão trong Nghị Sự Đường càng lúc càng nghiêm túc: "Theo lời kể của những người dân may mắn sống sót ở Thiên Hạc thành, cái đêm xảy ra chuyện, có sấm sét trên trời, cả tòa thành ngập tràn mùi máu, sau đó có tiếng chó sủa cực kỳ thê lương vang lên khắp thành, ta nghi ngờ đây là chó dữ mà trưởng lão của Trấn Tinh Lâu đã dự đoán."

Tứ trưởng lão: "Nếu Thu Hoa tiên tôn không bị tâm ma mê hoặc……"

"Được rồi." Đại trưởng lão ngắt lời tứ trưởng lão: "Thu Hoa đã biến mất không dấu vết, đệ tử được coi trọng nhất của thế hệ tiếp theo của Thanh Lam Môn lại bị yêu ma đánh lén và giết chết, ngươi bớt nói vài câu đi."

Đệ tử được coi trọng nhất của Thanh Lam Môn không phải là Bình Lăng Dao hay sao, nàng đang còn sống khỏe mạnh, sao chết được?

Xích Tuyền rõ ràng đã chết trong trấn yêu ngục, làm sao Thu Hoa tiên tôn thả ra được?

Nam Phong càng nghe càng thấy không đúng, tất cả những chuyện này…… là ở trong giấc mơ của hắn hay sao, giấc mơ này đáng sợ quá.

"Đã điều tra ra nguyên nhân cái chết của đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn chưa?"

"Trước khi chết trên người hắn có vài vết thương, cái chết vô cùng đau đớn, có lẽ ngày thường hành động quá kiêu ngạo, xúc phạm người của Ma tộc nên bị trả thù."

"Mấy đệ tử của Vọng Thư Các có phần may mắn, tuy rằng bị đỉa yêu tra tấn, nhưng cuối cùng vẫn giữ được mạng sống."

"Yêu tộc và Ma tộc hành động tàn nhẫn như thế, thật đáng giận."

Nghe các trưởng lão thảo luận những vấn đề tưởng chừng quen thuộc nhưng lại thật xa lạ, Nam Phong che cái đầu đau nhức của mình, mơ màng bước ra khỏi Nghị Sự Đường.

Không đúng, không đúng, mọi thứ dường như không đúng.

"Đại sư huynh." Thập Nhất đi đến trước mặt hắn, cung kính hành lễ với hắn: "Trông ngươi không khỏe, hay là mời người của Trường Thọ Cung tới khám cho ngươi?"

"Mời Lạc Quỳ của Trường Thọ Cung tới đi."

"Đại sư huynh?" Gương mặt bình tĩnh của Thập Nhất lộ vẻ kinh ngạc: "Ngươi đã quên rồi à, Lạc Quỳ của Trường Thọ Cung và Chúc Viêm của Vạn Hỏa Tông đã chết do âm mưu của Ma tộc, ngươi cũng có mặt hôm đó."

Bình Lăng Dao đã chết, Lạc Quỳ đã chết, Chúc Viêm đã chết, Viên Qua cũng đã chết……

Nam Phong cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, đau đến mức sắp nổ tung: "Chỉ Du và Cửu Hồi của Vọng Thư Các đâu, bọn họ ở chỗ nào?"

"Đại sư huynh, ngươi đang nói gì vậy?" Thập Nhất kinh ngạc nhìn hắn, tựa như hắn bị ai nhập: "Ta chưa bao giờ nghe thấy hai cái tên này, ngươi có nhớ lầm không?"

Tầm nhìn của Nam Phong dần dần mơ hồ, ngửa đầu ngã xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!