Chưa hết tháng ba mà đám tiểu yêu ở núi Nữ Thần đã nghe một tin, tiểu bá vương của thôn Thượng Hoang đã dẫn chó săn của nàng trở về.
Tin tức vừa được truyền ra, các vụ đánh nhau ở núi Nữ Thần gần như biến mất, các tiểu yêu thường thích đi dạo bên ngoài đột nhiên thích tu luyện, thậm chí không dám bước ra cửa.
Thực thiết thú tộc thậm chí còn giấu đám nhóc con, sợ tiểu ma vương lại tới nhà mình chơi với đàn con của chúng.
Bên dòng sông nhỏ, hoa đào nở rộ, cánh hoa rơi xuống nước, theo dòng nước chậm rãi trôi xa.
Cửu Hồi lắc cần câu, mấy con cá nhỏ trong thùng gỗ bên cạnh lười biếng lắc đuôi, vài cánh hoa rơi xuống đầu chúng nó khiến chúng hoảng sợ, bắn tung tóe vài giọt nước.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Cửu Hồi nửa ngủ nửa tỉnh vì nắng không quay đầu lại, nói: "Trở lại nhanh vậy?"
Tiếng bước chân dừng lại, không tiếp tục tiến về phía trước.
Cửu Hồi tỉnh táo lại, nàng quay đầu, thấy Khổng Thương Nam đang lúng túng đứng dưới cây đào.
"Là ngươi à." Cửu Hồi buông cần câu, khó hiểu nhướng mày: "Lại muốn đánh nhau với ta?"
"Không đánh với ngươi nữa, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi." Khổng Thương Nam đi đến bên cạnh nàng đứng yên, hắn cũng ở đó vào ngày Cửu Hồi giằng co với thần linh ở núi Phù Quang, khi đó hắn biết, ngày thường lúc đánh nhau với Cửu Hồi, Cửu Hồi đã rất nể mặt hắn.
"Vậy ngươi……" Cửu Hồi thấy vẻ mặt Khổng Thương Nam nghiêm túc, lấy một cái ghế nhỏ trong nạp giới ra đặt bên cạnh: "Có chuyện gì thì ngồi xuống nói, ngửa cổ nói chuyện mỏi lắm."
Nhìn chằm chằm cái ghế gỗ vừa nhỏ vừa thấp, Khổng Thương Nam vén áo ngồi xuống.
"Hôm nay nghe lời vậy?" Cửu Hồi kinh ngạc nhìn hắn: "Ở bên ngoài gây sự nên cần ta giúp ngươi xin xỏ phải không?"
Nể tình Khổng Thương Nam đã dùng thuyền bay cứu vô số sinh linh mấy ngày trước, nàng sẵn sàng giúp hắn việc nhỏ này.
"Ta không thể tới đây nói chuyện với ngươi hay sao?" Khổng Thương Nam không nhịn được nói: "Ngươi không thể nghĩ tốt về ta à?"
Cửu Hồi càng nghe càng cảm thấy không thích hợp: "Ngươi bị ai nhập phải không?"
Khổng Thương Nam: "……"
Hắn ghét nàng là một cọng rau hẹ không hiểu tình cảm.
"Không có!" Khổng Thương Nam nghiến răng xoay đầu, không thèm để ý Cửu Hồi, bầu không khí giữa hai người lập tức yên tĩnh.
Nước sông chảy qua đá xanh phát ra tiếng động lớn, Khổng Thương Nam nhìn chằm chằm mặt nước một hồi lâu: "Ngươi đến Nhân gian giới là để ngăn chặn thảm họa xảy ra phải không?"
Nếu không có Cửu Hồi, Ma tộc sẽ không bắt tay với giới tu chân chống lại thảm họa vào thời khắc mấu chốt, Yêu tộc sẽ không phá vỡ quy tắc ở ẩn, điều khiển nhiều thuyền bay đi cứu loài người: "Ngươi đã lên kế hoạch cho mọi việc?"
"Ta không giỏi như vậy, càng không thể tính toán kỹ lưỡng như vậy." Cửu Hồi lắc đầu: "Đôi khi dùng hết tâm cơ cũng sẽ không có kết quả tốt hơn, rất nhiều chuyện đều tùy duyên."
Thế gian không có vốn nên, không có nếu biết trước, không có nếu như có thể, nàng chỉ là một cọng rau hẹ, không phải là vị thần biết được mọi chuyện trong thiên hạ.
"Hình như ngươi từ nhỏ đã thích tiếp cận Nhân tộc." Khổng Thương Nam nắm một cọng cỏ bên cạnh: "Sau này còn đến Nhân gian giới nữa không?"
"Ngươi đã quên, ta và Chỉ Du là đệ tử của Vọng Thư Các à?" Cửu Hồi cầm cần câu, thay mồi trên lưỡi câu, tiếp tục câu cá: "Bây giờ chúng ta về nhà, một thời gian nữa, đương nhiên sẽ về tông môn."
"Ngươi và Chỉ Du đúng là như hình với bóng." Khổng Thương Nam dần dần siết chặt cọng cỏ: "Nếu, ta nói là nếu……"
"Khổng thiếu quân." Chỉ Du cầm một hộp đồ ăn từ trên trời rơi xuống, hắn đi đến giữa Cửu Hồi và Khổng Thương Nam, lấy một miếng bánh trong hộp đồ ăn ra, đút cho Cửu Hồi: "Nếm thử bánh hoa đào mới làm đi."
Cửu Hồi cắn một miếng trên tay hắn: "Hơi ngọt."
"Vậy à?" Chỉ Du cụp mắt, lông mi thật dài nhuốm chút cô đơn: "Ta làm theo công thức, có lẽ do nếm quá nhiều lần nên đã mất sự phán đoán chính xác về độ ngọt."
"Ta muốn ăn chút ngọt, cái này vừa miệng lắm." Cửu Hồi đổi chủ đề: "Đồ ngươi tự tay làm rất ngon."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!