Chương 101: (Vô Đề)

Thuyền bay xuyên qua mây, trên mặt mọi người đều lộ ra sự nhẹ nhõm và vui mừng vì sống sót sau thảm họa.

Cửu Hồi dựa vào hàng rào, bị các sư huynh và sư tỷ vây quanh hỏi thăm.

"Tiểu sư muội, thần quang kia là cái gì, vì sao ngươi muốn tránh?"

"Còn con rồng nữa, nó quen biết ngươi phải không?"

"Tiểu sư muội, lông chim màu đỏ mà ngươi lấy ra là cái gì, vì sao thiên mệnh sợ ngươi nói những lời này?"

"Có lẽ Thiên Đạo cho rằng ta đã lập lại trật tự, vạch trần sự bất công của thiên mệnh, cho nên để ta phi thăng thành tiên." Cửu Hồi nói một cách mơ hồ: "Nhưng nếu ta thật sự nhân cơ hội này để phi thăng, như vậy những thứ bị thiên mệnh hủy hoại sẽ không thể phục hồi."

Cánh đồng, hoa cỏ cây cối, các thành trì xinh đẹp……

Tiên đỉnh vỡ tan, nàng không đề cập việc cây mới này đã từ bỏ thân phận linh thụ là cam mộc.

Nghe thấy câu trả lời của Cửu Hồi, các sư huynh và sư tỷ im lặng một hồi lâu, cuối cùng Lạc Yên đưa tay sờ khuôn mặt có vẻ hơi tái nhợt của Cửu Hồi do sử dụng linh lực quá mức: "Ngươi……"

"Hóa ra thiên mệnh và Thiên Đạo khác nhau." Trường Hà nghĩ tới cảnh tượng kinh hoàng tối hôm qua: "May mắn có tiểu sư muội ở đó."

Trong tiềm thức, bọn họ luôn coi thần là đấng tối cao, nên đã quên câu nói "Thiên có thiên quy".

"Không phải là công lao của ta." Cửu Hồi lắc đầu: "Nếu chỉ dựa vào thực lực của một mình ta, sẽ không thức tỉnh Thiên Đạo được."

Chính lời cầu nguyện của mọi người đã làm cho Thiên Đạo tỉnh lại, nhận ra sự bất công của thiên mệnh, nhưng người mà thiên mệnh hận nhất là nàng.

"Các ngươi vây quanh Cửu Hồi làm gì?" Ngọc Kính bưng hai chén thuốc vừa nấu xong đi tới: "Nàng sử dụng linh lực quá mức, cần phải nghỉ ngơi."

"Dạ, sư bá!"

"Chúng ta đi liền, sư bá!"

Các sư huynh và sư tỷ cười đùa rời đi, xen lẫn đôi câu trêu học "Sư bá làm gì cũng công bằng ghê, nấu hai phần thuốc luôn".

Cửu Hồi và Chỉ Du thành thật uống hết thuốc do Ngọc Kính tự tay nấu, Chỉ Du lấy mứt trong tay áo ra đút cho Cửu Hồi, lông mày đang nhíu chặt của Cửu Hồi dần dần thả lỏng.

"Chuyện ở đây đã xong, các con dự định gì cho tương lai?" Ngọc Kính trầm mặc một lát, sau đó chủ động lên tiếng.

"Đương nhiên phải chăm chỉ tu luyện trong tương lai, phát huy tinh thần bất khuất của Vọng Thư Các cùng với Chỉ Du và các sư huynh, sư tỷ!" Cửu Hồi dùng cùi chỏ chạm vào eo Chỉ Du: "Đúng không, Chỉ Du?"

"Ừ!" Chỉ Du đỏ mặt gật đầu.

Tiểu sư tỷ nhắc tới hắn một mình, không gộp hắn chung với các sư huynh và sư tỷ, vui ghê!

"Các con vẫn ở lại à?"

"Sư phụ muốn đuổi bọn con đi?!" Cửu Hồi trợn tròn mắt!

"Không" Ngọc Kính bật cười, "Chỉ cần các con sẵn lòng, Vọng Thư Các mãi mãi là nhà của các con."

"Ừm ừm." Cửu Hồi ôm cánh tay Ngọc Kính làm nũng: "Sư phụ là sư phụ tốt nhất trên đời."

"Đừng nhõng nhẽo." Ngọc Kính đặt đầu ngón tay lên trán Cửu Hồi, đẩy đầu nàng ra xa một chút: "Nếu làm vỡ chén, hai đứa sẽ bị trừ tiền tiêu vặt."

"Ồ." Cửu Hồi thành thật rút tay lại, Ngọc Kính cười như có như không: "Ta biết các con có việc khác phải giải quyết, nhớ đi sớm về sớm, vi sư sẽ chờ các con trở về Vọng Thư Các."

"Sư phụ yên tâm, bọn con nhất định về nhanh lắm!" Cửu Hồi nắm chặt tay Chỉ Du, nhảy xuống thuyền bay, bay về nơi xa.

Nhìn hai người rời đi, Ngọc Kính lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!