Bộ Đình sửng sốt khi nghe Cửu Hồi tự xưng là yêu nữ, sau đó hiểu ngay, nàng cố ý chế nhạo ông ta đã từng chỉ trích Phù Quang tiên quân động tình.
Sư phụ của ông ta, Mộc Tê, tông chủ của chín tông môn khác, cái chết của bọn họ trở nên vô nghĩa, thậm chí trở thành bùa đòi mạng cho thảm họa sắp xảy ra.
Ông ta đã sai, bọn họ đã sai, nhưng Mộc Tê vô tội, dân chúng trong thiên hạ cũng vô tội.
Ông ta hận bản thân, hận mình đã chọn đi vào con đường sai lầm, không thể quay đầu lại.
Ông ta càng hận vận mệnh hơn, mấy trăm mạng người của gia tộc Cửu Phương, vô số tánh mạng của sinh linh trong thiên hạ, đều chẳng qua là một "câu hỏi khảo nghiệm" trong mắt nó.
Lẽ ra ông ta nên chết trong cái đêm tuyệt vọng đó giống như những người trong gia tộc Cửu Phương. Nếu ông ta đã chết, Mộc Tê sẽ không gặp ông ta, mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Cuộc đời ông ta là một trò đùa ngu ngốc và đáng buồn.
Nhìn thấy một tia sét khác đánh xuống, Bộ Đình ngửa đầu nhìn sấm sét, thả càn khôn kiếm, nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ sét tới.
Đợi một lát, không có sấm sét buông xuống, ông ta mở mắt ra, thấy Cửu Hồi che phía trước ông ta, nàng đã rời đi nhưng quay lại.
"Này!" Cửu Hồi chỉ vào càn khôn kiếm dưới đất: "Muốn chết thì đợi lát nữa rồi chết, bây giờ là lúc cần dùng người, ngươi có thể sáng suốt một chút không?"
Nàng tạm thời mở phong ấn cho ông ta là để ông ta làm trâu làm ngựa, chứ không phải để ông ta đòi chết đòi sống.
"Ngươi nói đúng." Bộ Đình nhìn lên không trung bằng ánh mắt sâu thẳm: "Ta chưa thể chết, ít nhất không thể chết ngay bây giờ."
"Càn khôn kiếm!"
Thanh kiếm bay trở lại tay Bộ Đình, ông ta phi thân tiến lên, thanh kiếm quét sạch vô số đám mây sấm sét, bảo vệ chặt chẽ mấy thuyền bay chở người dân Mạn Tương thành.
"Trảm thiên kiếm!"
Thu Hoa ở đằng xa cũng đồng thời ra tay, quét sạch một nửa đám mây sấm sét khác.
Nhìn thấy hai thanh kiếm hủy thiên diệt địa này, các tu sĩ đều kinh ngạc nhìn.
Một kiếm có thể cố định càn khôn, một kiếm có thể chém trời đất, bọn họ là kiếm tu tài giỏi nhất trong giới tu chân.
Mỗi người canh một bên, lại chán ghét nhau, không muốn liếc nhìn đối phương.
"Vừa rồi ngươi nói chuyện với cọng rau già." Phù Quang kín đáo tới gần Cửu Hồi, hắn đeo mặt nạ, toát ra vẻ ấm ức.
"Có muốn biết ta nói cái gì với ông ta không?" Cửu Hồi bấm tay niệm thần chú, vô số lá bùa phòng hộ tràn ngập không trung, ngăn cản cơn mưa to đột ngột trút xuống.
Không, không phải là một cơn mưa to.
Là mưa tuyết trộn lẫn với mưa đá từ trên trời lăn xuống, đập xuống mặt đất không thương tiếc, những cánh đồng và cỏ cây bị đập thành một đống hỗn loạn, muông thú phát ra tiếng kêu đau đớn.
"Đại Hoàng!" Trên thuyền bay chở người dân Thiên Hạc thành, một đứa trẻ nằm bên cửa sổ, chỉ vào một con chó màu vàng chạy như bay dưới đất, nói với mấy đứa trẻ khác xung quanh: "Đó là Đại Hoàng của ta!"
Trẻ con còn nhỏ, không biết rằng chó con không thể nào đuổi kịp thuyền bay, cậu bé chỉ biết mình không phải chia lìa với Đại Hoàng.
Đại Hoàng đang bị mấy đứa trẻ chú ý bất ngờ nhảy xuống dòng sông chảy xiết, cứu hai con chó, ba con heo, hai con dê rơi xuống nước, giữa tiếng la hét của bọn trẻ, vội chạy trong gió tuyết và mưa đá, cứu các động vật khác.
"Á, Đại Hoàng của ngươi giỏi quá!"
"Mau nhìn kìa, chỗ đó có con sóc biết bay!" Một đứa trẻ ở cửa sổ khác kêu lên: "Con sóc kia cứu hai người rơi khỏi thuyền bay. Mẫu thân, sóc biết bay hả?"
Thai phụ ngồi bên cạnh đứa trẻ bảo vệ bụng, nhìn con sóc đang cố gắng giữ thăng bằng trong gió tuyết, hai chân nhỏ bé ôm chặt con người: "Sóc không thể bay, đây là một con…… sóc yêu rất giỏi."
Yêu, ở trong các câu chuyện của Nhân gian giới, thường xuất hiện dưới hình tượng tàn nhẫn và độc ác, bọn chúng giỏi mê hoặc lòng người, dụ dỗ Nhân tộc phạm sai lầm, cho nên mọi người luôn nói yêu thay đổi đủ màu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!