Chương 1: Xanh đến nỗi phát sáng

Vấn Tiên thành ban đầu có một cái tên giản dị. Một trăm năm trước, sau khi nó trở thành nơi mà các đại tông môn thống nhất tuyển đệ tử, thành chủ đã phái thuộc hạ tuyên truyền khắp nơi. Trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng tòa thành có được một cái tên tao nhã mà người bình thường phải ngưỡng mộ – Vấn Tiên thành.

Người bình thường sợ bệnh tật, sợ nghèo khó, hy vọng phú quý và trường thọ.

Người tu tiên sợ tâm ma, sợ tà ma, hy vọng đắc đạo, đạt được thành công lớn, hô mưa gọi gió.

Trở thành tiên là điều họ hướng tới, là ước mơ của vô số người, đó cũng là mong muốn họ biết rõ trong lòng nhưng không nói ra.

Có rất nhiều cách để làm mất lòng người dân ở Vấn Tiên thành, nhưng cách có hiệu quả nhanh nhất, và sát thương nhất là……

"Xin hỏi, có phải nơi này là Ngưu Cẩu thành không?"

Trong phút chốc, hai người bán hàng đang tranh giành chỗ ngừng cãi cọ, người qua đường cũng im lặng, ngay cả đại tỷ chuẩn bị nắm tai lang quân cũng rút bàn tay hung dữ lại.

Bọn họ cùng nhìn về phía người vừa hỏi, ánh mắt lạnh lẽo tựa như tên đồ tể tàn nhẫn đã giết gia súc suốt mười năm.

Sau khi thấy rõ bộ dạng của người hỏi, sự lạnh lẽo trong mắt dần dần tan biến, cuối cùng trở nên bao dung.

Người đặt câu hỏi là một tiểu cô nương, nàng mặc chiếc váy có thắt lưng màu xanh lá cây, gò má trắng nõn, đôi mắt hạnh đang cười. Ai nhìn vào đôi mắt đó cũng sẽ vô thức nảy sinh chút khoan dung.

"Cô nương, nơi này là Vấn Tiên thành." Một vị thiếu niên lang đưa bàn tay bẩn ra sau lưng, sắc mặt đỏ bừng.

"Ta đã nhìn nhầm bản đồ à?" Cửu Hồi nhíu mày, mở bản đồ vẽ tay mà thôn trưởng đã cho nàng trước khi rời đi.

"Cô nương tới bái sư phải không?" Không đành lòng nhìn nàng phiền não, thiếu niên lang nhỏ giọng giải thích: "Nếu thế thì ngươi không tìm nhầm chỗ đâu."

"Vậy nơi này?" Cửu Hồi chỉ vào ba chữ "Ngưu Cẩu thành" trên bản đồ rách nát, quay đầu nhìn hắn.

"Nơi này, nơi này vốn có tên đó." Giọng của thiếu niên như muỗi: "Nhưng đã đổi tên từ lâu rồi."

"Thì ra là thế, đa tạ đã cho ta biết." Cửu Hồi chắp tay cảm tạ.

Tấm bản đồ cũ nát biến mất không còn dấu vết trong chớp mắt. Thiếu niên mở to mắt, nhìn lòng bàn tay trống rỗng của thiếu nữ, tấm lưng thẳng hơi cong xuống.

Người có thể đeo pháp bảo để chứa đồ, gia thế chắc chắn phi thường, những người bình thường như bọn họ sinh ra không có tiên duyên, căn bản không dám xúc phạm.

"Đi về phía trước 900 trượng nữa, đó là nơi vấn tiên." Thiếu niên cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào Cửu Hồi: "Chúc tiên tử sớm ngày đạt được đại đạo."

Cửu Hồi lại cảm tạ. Nhận thấy thiếu niên đột ngột trở nên cung kính đối với mình, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng chợt hiểu, xứng đáng được đổi tên thành "Vấn Tiên thành", họ đối xử với người cầu tiên học đạo rất lịch sự và nhiệt tình.

Đúng là không hổ thẹn với cái tên.

Càng đi về phía thiếu niên chỉ thì càng náo nhiệt. Hai bên đường là những quầy hàng nhỏ, biển hiệu đủ màu sắc tỏa sáng rực rỡ dưới trận pháp. Một thiếu niên mặc quần áo sạch sẽ chen vào trước mặt người đi đường, giọng điệu thần bí: "Có muốn bí quyết bái sư của Cửu Thiên Tông không? Thanh Lam Môn và Ngự Trân Tông thì sao?"

"Chỗ ta có bí quyết bái sư bí mật của 50 tông môn mạnh nhất trong giới tu tiên, cần gì có nấy."

"Lớp học cấp tốc để vấn tiên, nếu không thể giúp ngươi gia nhập tông môn, bổn tiệm hứa sẽ trả lại đầy đủ tiền."

Cửu Hồi tò mò nhìn khắp nơi, tựa như thứ gì cũng có thể thu hút sự chú ý của nàng.

"Cô nương." Khi Cửu Hồi đang định tới gần một quầy linh kiếm, một bàn tay nhẹ nhàng kéo góc áo nàng.

Cửu Hồi quay lại nhìn nữ tử kéo góc áo nàng, đối phương mặc váy dài màu vàng nhạt, viền váy thêu hình ngôi sao, gò má ửng đỏ, trông hơi ngượng ngùng.

Thấy Cửu Hồi nhìn mình, gò má nàng càng đỏ hơn, nhưng vẫn lấy hết can đảm nhỏ giọng giải thích: "Tại hạ là Ngọc Loan, đến từ Mạn Tương thành. Ta thấy cô nương chỉ có một mình, ngươi cũng tới bái tông môn à?"

"Tại hạ là Cửu Hồi." Cửu Hồi chắp tay hành lễ: "Đến từ nơi hẻo lánh. Thôn của ta cách nơi này rất xa, cho nên không cho các trưởng bối đi cùng ta."

Trước khi rời thôn, các trưởng bối đã nhét rất nhiều đồ cho nàng, tuy bọn họ không nói gì, nhưng nàng biết, nàng nhất định là niềm hy vọng của cả thôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!