Về dự định kết hôn, Kim Taehyung đã ngỏ lời với ông bà Kim vào hai ngày trước. Nhìn hai đứa bên nhau ngần ấy năm, luôn vì nhau mà cố gắng, vì đối phương mà nỗ lực để chăm lo cho tương lai sau này, yên bình sống một cuộc đời từng ngày hạnh phúc khiến bậc làm cha mẹ như họ chẳng muốn đòi hỏi gì thêm, lòng thầm mãn nguyện ủng hộ cho hai đứa về chung một nhà.
Huống hồ hai bên gia đình quan hệ gắn bó, thân tình, việc cưới xin chỉ còn là vấn đề thời gian và theo dự định của bọn nhỏ, hai bên ông bà chỉ cần gật gù nghe theo, vui vẻ chọn ngày lành tháng tốt.
Cuối tuần sau, Kim Taehyung sắp xếp được lịch trình ổn thoả, Chủ tịch cũng thư thả thời gian cho con trai và rể nhỏ tương lai có một chuyến nghỉ ngơi thoải mái về Busan mấy ngày.
Mái đầu tròn vo đen tóc vùi trong chăn nệm mềm mại màu xám nhạt, đồng hồ chỉ sáu rưỡi sáng, Kim Taehyung nửa nằm nửa ngồi tay chống đầu, dùng ngón tay trỏ điểm lên vầng trán trơn nhẵn của gương mặt nửa phần giấu trong chăn của người nhỏ.
Jungkook hít mũi mơ màng ngọ nguậy, khoé môi Taehyung cong lên cọ cọ đầu ngón tay lên chóp mũi tròn tròn đánh thức.
"Bảo bối, mau dậy thôi."
Jungkook không nói, nhích đầu đem mặt vùi vào bắp tay anh.
"Về Busan hỏi cưới em thôi, lỡ tàu anh bắt đền em."
Jungkook đã tỉnh nhưng lười mở mắt, nghe được câu này của bạn trai lớn liền tự động giương khoé môi, hai mắt đang mơ màng cũng nhẹ nhàng cong lên như vầng trăng khuyết đẹp đẽ. Người nhỏ ngước lên chu môi, Kim Taehyung vui vẻ cúi xuống, để em nhỏ thoả mãn hôn cái chóc lên gò má nhô cao đang cười.
"Chồng bế em.."
Bạn nhỏ ôm cổ anh nũng nịu, giọng nói ngọt như mật khiến Taehyung luôn phải mềm nhũn cả tim. Vòng tay ôm ngang hông người yêu nhẹ nhàng nhấc lên, đem vào phòng tắm vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Jungkook muốn ăn sandwich buổi sáng ở một quán bánh quen thỉnh thoảng cả hai hay lui tới. Kim Taehyung đem một chiếc vali đen cỡ to rộng nhét đủ chục bộ quần áo của cả hai người và một balo đựng đồ lặt vặt, điện thoại và tiền nong được chuẩn bị sẵn sàng từ đêm qua, cho vào cốp xe của tài xế công ty đến đón ra bến tàu điện ngầm.
Taehyung mua hai phần sandwich còn ấm nóng lên xe để cả hai ăn sáng, bổ sung cho em cả sữa pha trong bình sứ từ ở nhà. Jungkook năm mười sáu hay hai mươi ba tuổi, vẫn là em nhỏ của Kim Taehyung, vẫn muốn được uống sữa anh pha, vẫn thích được anh chăm sóc chu đáo.
Và Kim Taehyung luôn tình nguyện chăm lo và chiều chuộng em như thế.
Chuyến tàu khởi hành lúc bảy rưỡi, trải qua gần ba tiếng chỉ để ăn, chơi và ngủ nghỉ, Taehyung và Jungkook cuối cùng cũng xuống ga tàu tại thành phố Busan.
Nắng trưa giữa tháng 9 không quá gay gắt, nhưng cũng đủ chói chang khiến Jungkook nheo mắt rúc sau vạt áo của người lớn đi bên cạnh. Taehyung một tay kéo vali, một tay chụp lên đầu tròn một cái mũ bucket màu đen, ôm vai em bắt taxi trở về nhà.
Hiện tại là hơn mười giờ rưỡi buổi trưa, hình ảnh quen thuộc mỗi lần về quê của Jungkook là anh hai JungWoo luôn đứng sẵn ở sảnh cửa chính đợi em. Thấy bóng dáng cả hai vừa tới, Jeon JungWoo xỏ dép chạy ra mở cổng, niềm nở gặp lại em trai nhỏ và bạn trai của nhóc về nhà.
"Anh JungWoo, lâu rồi không gặp."
Kim Taehyung nhỏ hơn Jeon JungWoo một tuổi, cả hai cũng đã nhiều lần gặp mặt cũng như liên lạc với nhau từ khi Taehyung về Hàn Quốc, mối quan hệ thân thiết như bằng hữu khi có khá nhiều những sở thích tương đồng.
Trong khi hai người anh chào hỏi qua lại, bạn nhỏ một thân trắng muốt, trên đầu đội mũ bucket màu đen dính dấp ôm ôm ngang lưng anh trai, chu môi giục giã hai người đàn ông cao lớn kia vào nhà.
"Bé Guk và Taehyungie về đến nơi rồi mình ơi."
Ông Jeon đang ngồi xem ti vi ở phòng khách, nhìn thấy JungWoo cùng hai đứa đồ đạc lỉnh kỉnh đi vào liền hồ hởi gọi vào cho bà Jeon đang nấu cơm ở trong bếp. Giây sau đã bị con trai nhỏ lao tới ôm ấp, ngọt giọng đủ đường.
"Nhớ bố của bé quá, nhớ bố nhất trên đời!"
"Thế bé không nhớ mẹ à?" Bà Jeon tháo tạp dề từ bếp đi ra, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng trêu ghẹo con trai út bé bỏng, bé cưng của cả nhà.
"Nhớ mẹ chứ, bé nhớ mẹ ăn không ngon, ngủ không yên nè!"
Jeon Jungkook uốn éo chạy lại sà vào lòng bà. Bà Jeon mỉm cười dùng tay giả vờ kí lên đầu tròn một cái, sau đó vươn tay xoa lưng Kim Taehyung vừa lễ phép gập người chào hỏi.
"Con trai không cần khách sáo, mau mau lại ghế ngồi uống nước, hai đứa đi đường xa chắc mệt lắm."
"Con cảm ơn cô chú, cũng không vất vả lắm đâu ạ."
Nhắc đến Kim Taehyung thì ông bà Jeon miễn chê, cực kỳ hài lòng và cảm mến. Người gì đâu vừa đẹp người lại đẹp cả nết, giỏi giang, chu đáo, lễ phép, lịch sự. Bao nhiêu năm bé út học cấp ba lẫn đại học may mắn khi có Taehyung đồng ý ở cạnh chăm nom, giúp đỡ em làm quen với môi trường mới. Đến khi biết được mối quan hệ yêu đương của cả hai, ông bà Jeon niềm nở trong tim, mát lòng mát dạ khi con trai nhỏ tìm được cho mình một chỗ dựa vững chắc, một người đàn ông tốt để tin tưởng và hạnh phúc về sau.
Sau bữa cơm trưa, cả gia đình ngồi lại ở phòng khách ăn trái cây tráng miệng và trò chuyện lặt vặt về công việc và cuộc sống của hai đứa nhỏ trên Seoul. Anh trai JungWoo cũng đã tìm được công việc ổn định một thời gian dài, lương tháng thu nhập kha khá nên ông bà Jeon đã không cần phải đi làm, an hưởng tuổi già nhìn hai cậu con trai đã ngày càng trưởng thành, công ăn việc làm ổn định, viên mãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!