Chương 33: (Vô Đề)

Kim Taehyung vừa lại người sau trận ốm sốt miên man hai ngày liền đã mò đến công ty làm việc. Thời gian này đối với VICTORY thật sự rất quan trọng và khẩn cấp.

Jungkook chăm cho anh suốt hai ngày hai đêm, tâm trạng chùng xuống nhiều phần vì lo lắng, thầm trách cứ người đàn ông của em ngốc nghếch.

Ngoài nội bộ những người quan trọng trong ban Hội đồng của công ty ra, duy nhất Do Sung Chan biết chuyện rắc rối của VICTORY. Phải công nhận rằng cậu ta rất xuất sắc và năng nổ trong công việc, cộng thêm mối quan hệ bằng hữu khá thân thiết nên Kim Taehyung không ngần ngại chia sẻ và mở lời nhờ giúp đỡ.

Do Sung Chan thời gian vừa qua đã góp công sức ít nhiều bên cạnh giúp đỡ Kim Taehyung, được anh tin tưởng tuyệt đối.

Mối quan hệ giữa cả hai có phần tiến triển. Nhưng đó là trong suy nghĩ của Do Sung Chan. Cậu ta vẽ ra một viễn cảnh cả hai cùng nhau phát triển sự nghiệp, một VICTORY hùng mạnh khi Kim Taehyung lên chức Tổng giám đốc, bên cạnh nhau nảy sinh tình cảm, tiến đến yêu đương, xây dựng gia đình. Hai người cùng chung một lĩnh vực, hiểu nhau, biết thông cảm cho nhau. Thật sự rất có khả năng.

Nhưng đối với Kim Taehyung, cậu ta chỉ đơn giản là một bằng hữu tốt, đồng nghiệp thân thiết, phúc hoạ nể tình giúp đỡ nhau. Không hơn, không kém...

Taehyung để ý, mấy hôm nay Jungkook hay đi tối về muộn, cũng không thường xuyên đến công ty đón anh như thói quen những ngày khi trước.

Anh có hỏi, em nhỏ cười nói bọn em có dự án mùa đông trong kì nghỉ của khoa, nên buổi tối tụ tập bạn cùng nhóm làm luận văn tại nhà của Choi Ha Kyung.

Choi Ha Kyung là bạn thân của em suốt năm cấp ba, lên đại học lại cùng chung một khoa, đăng ký cùng một lớp, mối quan hệ trở nên siêu thân thiết. Kim Taehyung cũng yên tâm khi em đi với Ha Kyung.

Bên ngoài lạch cạch tiếng mở cổng, Kim Taehyung chỉ chờ có thế, rời ngay màn hình laptop ở sofa đi ra phía sảnh cửa chính. Cánh cửa bật mở, Jungkook có chút uể oải bước vào liền bị anh doạ cho khẽ giật mình, giây sau đã chun mũi cười thả túi vải đựng đồ trên tay xuống đất, sà vào lòng anh.

Taehyung đón em vào lòng, mỉm cười sủng nịnh hôn lên tóc mềm còn mang hơi lạnh của gió đêm.

"Bạn nhỏ của anh mệt sao?"

Jungkook không trả lời 'ưm' trong cổ họng một tiếng, dụi dụi mặt vào ngực áo anh hít thở thoả mãn.

Taehyung xoa xoa lưng cho em, Jungkook chủ động tách ra khỏi cái ôm định cúi xuống thì anh lớn nhanh hơn một chút, khuỵ gối cởi giày ra cho em.

"Đứng ngoan, anh giúp em cởi giày."

"Dạ.."

Jungkook ngoan ngoãn bám tay lên vai anh làm trụ, nhìn đỉnh đầu lẫn tấm lưng to lớn đầy vững vàng của Taehyung từ phía trên, đáy mắt có chút xôn xao khó nói.

Taehyung cầm theo túi đồ của em đứng lên, đem theo cả Jungkook bế xốc ở trước ngực. Em nhỏ theo bản năng ôm lấy cổ anh, hai chân nhẹ ôm lấy quanh hông người lớn.

"Jungkookie."

"Dạ?"

"Em về nhà chưa có hôn anh." Kim Taehyung dùng giọng điệu nghiêm trọng.

Jungkook khẽ cười, dùng hai tay ôm lấy gương mặt vẫn còn hốc hác sau trận ốm của anh, hôn nhẹ xuống môi mỏng mềm ấm một ngụm. Taehyung hài lòng, mút lấy hai phiến môi của em mới rời ra.

"Anh ăn cơm chưa?"

"Anh đợi em."

Jungkook nhíu mày nhìn lên đồng hồ sắp tới tám giờ tối, quá giờ tiêu chuẩn ăn tối lành mạnh của Taehyung tận gần một tiếng. Từ khi đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ cũng như trận ốm vừa qua của anh, Jungkook cực kỳ nghiêm khắc trong việc ăn uống của người yêu, Kim Taehyung gầy lắm rồi.

"Anh không nghe lời em?"

"Anh nghe em mà, nhưng anh muốn đợi Jungkookie về cùng ăn."

Jungkook giãy nảy lên muốn thoát khỏi vòng tay đang bế của Taehyung, đôi mắt trong veo không kiềm được ầng ậng nước nên nhanh chóng trườn xuống không để anh thấy. Kim Taehyung có chút hốt hoảng cẩn thận đỡ em không ngã.

Jungkook vùng vằng bỏ đi vào bếp, tay còn len lén lau nước mắt sắp trào. Taehyung cứ như thế thì em sao có thể yên tâm đây?

Em không giận, em thương Taehyung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!