Chương 29: (Vô Đề)

Kim Taehyung trở về nhà khi trời đã ngả một màu tối đen như mực, không trăng không sao giữa tháng mười hai lạnh lẽo, trong người đã ngấm chút men.

Dãy nhà trong khu phố đã đóng cửa tắt đèn hết, tiết trời lạnh giá như này chỉ có vùi đầu vào chăn không cần suy nghĩ gì, đánh một giấc no say là mãn nguyện.

Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi trong không gian nhà vắng, Kim Taehyung ngã người xuống ghế sofa, ấn nghe.

"..."

"Ba à, trước khi quyết định sao ba không hỏi ý kiến của con?"

"..."

"Con nói rồi, con thật sự không thể đi, con ở lại đảm bảo sẽ tự mình trau dồi kinh nghiệm được."

"..."

"Ba năm đối với ba không là gì, nhưng đối với con là tất cả đó ba. Con không thể để em ấy ở lại một mình được."

Kim Taehyung mất bình tĩnh, giọng điệu tuy vẫn âm trầm nhưng bàn tay đã siết chặt, ghim đầu móng vào da thịt ửng đỏ.

"Mặt mũi là cái thá gì chứ? Tự bản thân ba quyết định mọi chuyện không qua ý kiến của con giờ ba quay sang trách con? Con đã nói là con không đi đâu cả. Ba đừng ép con, xin ba đấy."

"..."

"BA À!!"

Kim Taehyung có chút kích động lớn tiếng, đầu dây bên kia cũng vừa ngắt cuộc gọi. Anh ném điện thoại xuống ghế, cả người mềm nhũn ngã xuống sofa phía sau, không nhịn được ấm ức vài tiếng.

"Jungkook à.. anh cần em, lúc nào cũng cần em."

"Nhớ em sắp phát điên rồi.."

Kim Taehyung nhìn vào điện thoại, mai là cuối tuần, có lẽ ngày mai Jungkook sẽ trở lại Seoul như lịch hẹn. Cả tuần qua vùi đầu vào công việc ngổn ngang, thời gian gọi điện cho em cũng ít đi mặc dù bản thân mong nhớ, ngứa ngáy đến cáu bẳn. Anh nhìn vào màn hình điện thoại sáng trưng gương mặt bầu bĩnh cùng nụ cười tươi rói của em nhỏ, nhịn không được thơm lên mấy cái. Khuya rồi có nên gọi cho em không?

Hai tuần qua đối với Kim Taehyung như mất đi một phần sức sống, ăn không ngon, ngủ chẳng yên, lại thêm bao nhiêu áp lực công việc đè nén mà không thể cùng ai san sẻ.

Không phải không có, mà người duy nhất anh cần chỉ có mình Jungkook.

Qua một lúc có tiếng mở khoá cửa, Kim Taehyung vẫn mải mê nhìn em qua màn hình điện thoại, mảy may không để ý.

"Taehyungie."

Anh nghe thấy tiếng Jungkook gọi anh, trong trẻo ngọt ngào, tâm trạng Taehyung tốt lên nhiều phần, môi khẽ mỉm cười nhạt.

"Nhớ em quá sinh ảo giác rồi Jungkookie ơi."

"Taehyungie, em đứng mỏi chân lắm rồi."

Jeon Jungkook vươn tay bật công tắc đèn ngay lối ra vào, anh ở trong nhà đến đèn cũng không bật nổi, le lói mỗi ánh đèn vàng mờ mờ nhỏ chỗ phòng khách. Kim Taehyung vì thế mà bật người ngồi dậy, quay mặt nhìn ra sảnh cửa chính.

Ngay giây sau đã vội vã lao đến, ôm trọn Jungkook vào lòng, đến độ chân em không còn sắp không chạm đất, cả người bị siết chặt vào vòm ngực anh người yêu mang mùi hương quen thuộc em nhung nhớ mấy ngày qua.

"Jungkookie, anh nhớ em lắm.."

Giọng Kim Taehyung nghèn nghẹn, vòng tay chẳng một chút nới lỏng, rúc sâu mặt vào hõm cổ em. Jungkook bật cười vòng tay ôm chặt lấy lưng anh, còn ra dáng người yêu nhỏ trưởng thành vỗ đều đều. Cảm giác Taehyung của em đã gầy đi mấy cân rồi.

"Taehyungie, chân em mỏi."

Jungkook khẽ quay mặt thủ thỉ vào tai anh, Taehyung không hiểu sao im lặng ôm em được một lúc lâu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!