Tuy rằng quá trình thì tràn đầy chông gai gập ghềnh nhưng cũng may cách dùng kiếm làm chong chóng tre vẫn còn có tác dụng. Kiếm phong xoắn ốc bay lên, linh lực cuồn cuộn tạo ra một luồng gió cực mạnh như thể ngàn quân đánh tan tác ma khí.
Không cần đợi lâu, nơi mọi người đứng ở đây đã có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Uy lực của độc mà Ngụy Lăng Ba sử dụng vốn không lớn, nhưng nhờ có ma khí trợ lực nên mọi người ở đây mới trúng độc hàng loạt. Bây giờ sương mù đã tản đi, độc tính cũng sẽ giảm hơn phân nửa.
Nhìn thấy những người khác dần dần khôi phục sức mạnh rồi chầm chậm nhìn về phía mình, nữ tu váy trắng của Tố Vấn Đường xấu hổ cười cười:
"Không hổ là đệ tử của phái Huyền Hư, cách này mà cũng nghĩ ra được, tại hạ tự thẹn không bằng."
Hạ Tri Châu vừa được nhắc đến tên đang nửa tỉnh nửa mê, nôn thốc nôn tháo; Hứa Duệ không rảnh nhìn nàng ta mà cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai cả.
Cứ tưởng tượng đến cảnh sư tỷ của hắn đang đứng dưới gốc cây chứng kiến từ đầu đến cuối là hắn đã thấy người mình co rút một cái, thế là hắn lại phun ra một ngụm nước.
- Tiếc ghê, nếu không có chuyện này thì Tố Vấn Đường đã thắng kèo này dễ như trở bàn tay.
Bên ngoài huyền kính, Kỷ Vân Khai vuốt vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì. Hắn vẫn đang đắm chìm trong cảnh tượng chấn động vừa rồi, tay cầm giấy bút hí hoáy ghi chép:
"Một người một kiếm, lại thêm một chút rất rất ít linh lực, rốt cuộc là làm thế nào để bay lên không trung thế?"
- Đồ đệ ngoan Hứa Duệ của ta, sao con lại thành ra như thế!
Trưởng lão của Vạn Kiếm Tông vô cùng đau đớn, ho sặc sụa vài tiếng:
"Hạ Tri Châu kia có tiếng là không làm theo cách bình thường, tại sao con cũng bị bọn họ dạy hư thế! Huyền Hư làm hư con rồi!"
- Không thể nói như vậy được!
Thiên Tiện Tử tốt xấu thì cũng là người bạn cùng nghèo kiêm sư thúc của Hạ Tri Châu, hắn lập tức phản bác:
"Nếu không phải Tố Vấn Đường dùng độc thì bọn nhỏ cũng không đến mức phải làm như vậy. Tuy rằng quá trình hơi khó coi một chút nhưng tốt xấu gì cũng giải được độc rồi mà."
Thế là một đám trưởng lão tôi nói anh anh cãi tôi, cuối cùng đề tài lại vòng về độc của Tố Vấn Đường.
- Độc của bọn họ có loại vô cùng thâm hiểm, không màu không vị, uống vào sẽ làm cho người ta thần trí rối loạn, nhìn người và vật xung quanh thành thứ khác, thế mà bản thân còn không nhận ra mình trúng độc, nghênh ngang làm càn trước mặt mọi người.
Hà Hiệu Thần vỗ đùi đét một cái, khuôn mặt tràn đầy vẻ hối hận và đau đớn:
"Ta đã có lần trúng phải độc này, nhìn cái gì cũng thành ma vật, thế là bèn rút kiếm đánh một trận sống chết với chúng nó. Ai ngờ ngày hôm sau tỉnh lại thì lại nhận được một danh sách vật cần đền của Lâm Lang Phường..."
Thiên Tiện Tử hai mắt sáng ngời, gật đầu như gà mổ thóc:
"Ta nhớ ra rồi! Chuyện này còn từng được đăng lên"Nhật báo bốn phương
", ngày đó bởi vì có Hà chưởng môn mà quyển sách kia bán đắt như tôm tươi!"
- Hoá ra là ngày hôm đó à!
Lâm Thiển cũng bừng tỉnh đại ngộ:
"Lúc đó ta nghĩ mãi không ra tại sao Hà chưởng môn lại giơ một con mèo lên khua khoắng khắp nơi, lại còn lộn mèo xung quanh Lâm Lang Phường suốt hai canh giờ, hoá ra là do trúng độc!"
Hà Hiệu Thần mặt như trái mướp đắng, đau khổ gật đầu. Ngày ấy hắn trúng độc, nhìn con mèo thành kiếm của mình, coi đồ vật là ma vật, cứ thế túm mèo xách về phía trước.
Sau đó con mèo chạy mất thì kiếm cũng gãy, toàn bộ người trong Lâm Lang Phường trơ mắt nhìn hắn rớt dãi thòng lòng, mặt mũi dữ tợn, vừa gào to:
"Yêu nghiệt sao dám làm càn!" vừa lộn mèo hết chỗ này đến chỗ khác, đập nát hết ráo đám đồ quý giá trong phòng.
Chuyện bi thương này ngược dòng thành sông, các vị trưởng lão nghe xong thì im lặng, nhìn hắn an ủi, cuối cùng đồng thuận đi đến một kết luận: Dược tu hại người rất ghê gớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!