Chương 48: Luyện kiếm cũng không cứu được "em trai cưng của chị"

Mặt trời dần dần mọc lên ở đằng đông, nắng sớm xé rách màn đêm xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá chiếu lên khuôn mặt của những người đứng trong rừng cây. Ninh Ninh không nỡ nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt mà chỉ cúi đầu, vẻ mặt không nói nên lời.

Bùi Tịch mặt mày vô cảm, cau mày hỏi:

"Hạ sư huynh, Hứa sư huynh, hai người đang làm gì thế?"Hứa Duệ trông thấy hai người thì bắt đầu thút thít vùng vẫy cầu cứu, hắn đá một cú thật mạnh vào con quái vật đằng sau rồi ngoác miệng gào lên:

"Cứu với! Nó muốn ăn thịt ta!"

Chẳng biết hắn đã tự tưởng tượng cái gì trong đầu mà cứ một mực cho rằng con quái vật kia định ăn thịt hắn. Tầm này thì luyện kiếm cũng không cứu được

"em trai cưng của chị" đâu, thằng nhóc này nên vứt kiếm đi mà cầm bút lên viết Nhật ký người điên* phiên bản tu chân đi thôi.(*Nhật ký người điên là một truyện ngắn của đại văn hào Lỗ Tấn xuất bản năm 1918.

Đây là tác phẩm đầu tiên trong lịch sử văn học Trung Quốc cũng cảm tấn công lễ giáo và đạo đức phong kiến, phủ nhận triệt để chế độ cổ hủ kéo dài suốt bốn nghìn năm.

Truyện được viết ở ngôi thứ nhất dưới góc nhìn của một người được cho là bị mắc chứng bách hại cuồng

- một chứng bệnh tâm thần mà người bệnh lúc nào cũng hoang tưởng rằng có người muốn hại mình.)Cũng may Hứa Duệ còn sót lại một chút lý trí tuy không nhiều lắm, sau khi nghe thấy ba chữ Hạ sư huynh kia thì hắn bỗng khựng lại, mặt mũi trắng bệch quay đầu về phía sau.

Hai người nhìn nhau, Hạ Tri Châu cười khổ, biểu cảm chua chát như đã trải qua mấy đời, bãi bể nương dâu, tất cả đã không còn như năm ấy. Lúc Hứa Duệ nhìn thấy cái tượng đất này trời vẫn còn tối, cộng thêm phía trên hồ nước toàn là sương mù mông lung, tất cả cảnh vật trong tầm nhìn đều lờ mờ không rõ ràng.

Bây giờ lớp sương mù dày đặc trong rừng đã tan đi, ánh mặt trời nhẹ nhàng chảy xuống, Hứa Duệ mới có thể nhìn rõ được bộ dáng thật sự của cái cục bùn đen trước mặt.

- Hạ... Hạ Tri Châu?

Hứa Duệ bị hắn làm cho kinh hồn bạt vía nên cho dù giờ đã biết cục bùn kia là Hạ Tri Châu thì hắn vẫn rất sợ hãi, hắn nín thở để không hít phải cái mùi tanh tưởi kia:

"Huynh vừa rớt vào trong hố phân hay gì?"Không đến mức vậy đâu.

Ninh Ninh giải thích:

"Bí cảnh này có gì đó rất kỳ lạ, dưới ao toàn là máu loãng với thứ quái vật tên là"quỷ kính

". Quỷ kính ẩn náu dưới hồ, chớp lấy thời cơ kéo người đi qua xuống nước. Chắc là Hạ Tri Châu vừa mới bị nó tấn công."

Hứa Duệ nghe mà câm nín hồi tưởng lại bộ dạng Hạ Tri Châu vừa dùng cả chân cả tay bò lổm ngổm đằng sau mình vừa gào lên kêu cứu... Đã thế hắn còn đạp vào đầu huynh ấy mấy đạp, không khác gì sút bóng cả.

- Xin lỗi huynh xin lỗi huynh! Thật sự ta... không kìm lòng nổi.

Hứa Duệ vốn ngây thơ, nào đã gặp phải việc như thế này bao giờ. Thế là hắn lập tức biến thành cái máy cứ xin lỗi lặp đi lặp lại, rồi hắn lại móc mấy viên đan dược giá trị xa xỉ ra từ trong túi của mình đưa cho Hạ Tri Châu:

"Đây là đan dược dùng để chữa thương, huynh cứ cầm lấy đi!"

Tuy rằng hai người bọn họ gào rống vô cùng thê lương nhưng cũng may chuyện này chưa đi quá xa. Ninh Ninh thở phào một hơi, dịu giọng hỏi:

"Hai người có bị thương ở đâu không?"Hứa Duệ ngượng ngùng lắc đầu, Hạ Tri Châu cảm thấy rất tủi thân.

Cái miệng hắn trề ra, lúc thì hình tròn, lúc thì hình tam giác, cuối cùng biến thành hình thang, thỉnh thoảng phun ra mấy cái bong bóng màu đen:

"Đau trong lòng đây này!"Bộ dạng bùn đất đầy người của hắn trông không được lịch sự cho lắm, Ninh Ninh niệm chú thanh tẩy vài lần nhưng chẳng xi nhê gì.

Nhưng nguồn nước ở trong bí cảnh này đều đã bị đặt trận pháp, không có chỗ nào có thể rửa ráy được cả. Cô đang suy nghĩ xem làm cách nào để khử bỏ cái mùi tanh tưởi trên người hắn thì thiếu nữ hồ tộc bên cạnh trầm giọng nói:

"Nơi này có một chỗ vẫn chưa bị quỷ kính xâm nhập, ta có thể dẫn các vị đến đó."

Cô nương hồ tộc này nãy giờ đều rất ân cần, hết bắn tên giúp đỡ rồi lại dẫn đi tìm nguồn nước, có vẻ là muốn kết bạn cùng với bọn họ. Ninh Ninh không biết nàng muốn làm gì, không biết nàng có âm mưu gì không. Cô nhìn tiểu hồ yêu một phen, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của nàng.

- Ta giúp đỡ các vị đương nhiên là vì có việc muốn nhờ rồi. Nàng trông còn rất trẻ tuổi nhưng ánh mắt lại có vẻ trưởng thành và nghiêm túc không phù hợp với lứa tuổi của mình.

Gió nhẹ thổi làm mấy sợi tóc bên mai của nàng bay bay, khi phất qua miệng của thiếu nữ, khoé môi nàng gợi lên một nụ cười rất nhạt:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!