Sau khi đón Hạ Tri Châu ra khỏi Tư hình viện, Thiên Tiện Tử bèn đưa các đệ tử đến phủ thành chủ. Thương mại của Loan thành phát triển hưng thịnh có tiếng, thế nên phủ thành chủ cũng rất uy nghi tráng lệ.
Nhìn qua một lượt, chỗ nào trong phủ cũng xa hoa lộng lẫy, chỉ kém viết bốn chữ: Ta rất giàu có. mà dán lên nữa thôi.
Lúc trước Ninh Ninh đã đến thành Già Lan, đây cũng là một toà thành thương nghiệp phát triển rất phồn thịnh, nhưng dù sao thành Già Lan cũng đã chìm dưới nước nhiều năm, hơn nữa thành chủ thích phong cách lịch sự tao nhã nên không khí ở đó không thể so sánh với Loan thành được.
Đi xuyên qua cửa chính to cao bề thế, lại đi qua một đoạn hành lang dài đèn đuốc sáng trưng, tường cao thấp thoáng, đoàn người bước vào tiền viện dùng để đón khách trong tiếng cười nói ồn ào và tiếng đàn du dương.
- Thiên Tiện trưởng lão!
Ngại quá, không thể tiếp đón trưởng lão từ xa được!
Người dẫn đường vừa mới lui ra, một người đàn ông mặc quần áo hoa lệ lập tức bước lên đón tiếp bọn họ. Ông ta nhìn đám người Ninh Ninh một lượt rồi cười vang:
"Đệ tử của Huyền Hư kiếm phái toàn người tuổi trẻ tài cao, thế này thì quý phái năm nay nhất định sẽ đứng đầu pháp hội cho mà xem."
Thiên Tiện Tử cười ha ha:
"Cảm ơn thành chủ quá khen."
Hắn vừa dứt lời thì nhìn sang người phụ nữ đang đứng ở đằng sau ông ta:
"Vị này chắc hẳn là thành chủ phu nhân đúng không?"
Thành chủ nghiêng người, ôn hoà giới thiệu
"Tới đây nào, Loan nương."
Người phụ nữ kia vốn đứng ở chỗ bóng râm dưới bức tường cao, hơn nữa lại bị thành chủ chắn mất hơn nửa người, sau khi nghe Thiên Tiện Tử nhắc đến mình mới bước lên. Đến tận lúc này Ninh Ninh mới nhìn rõ khuôn mặt của người này.
Nàng trông vô cùng xinh đẹp: đôi mắt hoa đào quyến rũ khảm một đôi đồng tử màu hổ phách trông long lanh như nước tan từ băng trên tuyết sơn, tuy trông hết sức có thần nhưng lại lạnh lẽo xa cách, không có bao nhiêu độ ấm của người sống.
Nàng mặc một bộ váy đỏ dệt từ long tiêu và vân cẩm, long tiêu mỏng manh như sương mù, vân cẩm mỹ lệ như mây hồng, hai thứ vải hoà quyện với nhau dệt thành một bức tranh hoa tươi nở rộ trong sương mù làm cho dáng người vốn đã uyển chuyển của nàng trở nên lay động, diễm lệ phi thường.
Trước khi đến Loan thành Ninh Ninh đã đi tìm hiểu đôi chút. Thành chủ Loan thành họ Lạc tên là Nguyên Minh, là một phù tu thiên tài cấp Nguyên Anh.
Trước đây y từng có một đời vợ, nghe nói người này là một đại tiểu thư con nhà quan, nhưng người này vốn ốm yếu lắm bệnh, sau khi sinh con không lâu thì đã cưỡi hạc về trời. Phu nhân thành chủ hiện tại tên là Loan nương, từ nhỏ nàng đã bị bán vào chốn yên liễu, đã không còn dùng tên họ ban đầu từ lâu rồi.
Một người là chủ nhân của một tòa thành oai danh hiển hách, một người là nữ tử chốn phong trần thân phận thấp kém, hai người họ vốn không có bất cứ điều gì liên quan đến nhau, nhưng trong một lần yến hội nọ, Lạc Nguyên Minh vừa gặp đã phải lòng nàng.
Giai thoại lãng mạn này được bá tánh trong thành truyền tai nhau, câu chuyện tình yêu của hai người bị cải biên thành mười mấy phiên bản, bản này ly kỳ hơn bản kia, bản trước ái muội hơn bản sau, thậm chí còn có phiên bản người mẹ đã qua đời nhiều năm của thành chủ bỗng nhiên sống lại, ném thẳng vào mặt nữ chính Loan nương một đống ngân phiếu:
"Đây là 500 vạn linh thạch, mau rời khỏi con trai ta đi!"
Nếu bàn về trình độ phi lý thì Diêm Vương cũng tức phát khóc, nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra được rằng cho dù cổ kim gì thì độ nhiệt tình khi ship otp của quần chúng nhân dân vẫn trước sau như một không có gì thay đổi.
Loan nương vốn đang lạnh mặt, lúc nghe thấy Lạc Nguyên Minh gọi mình thì khuôn mặt khẽ dãn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Nàng vốn là vũ nữ, khi đi lại dáng người uyển chuyển mềm mại, làn váy cũng đong đưa qua lại theo từng bước chân, gấm vóc ánh lên dưới ánh đèn trường minh đẹp không sao tả xiết.
Thiên Tiện Tử hàn huyên vài câu với vợ chồng thành chủ thành chủ rồi dẫn mọi người nhập tiệc.
Tiền viện của phủ thành chủ rộng đến mức không thể tưởng tượng được. Bàn ghế được xếp theo thứ tự, bên trên là thức ăn và các loại điểm tâm. Ninh Ninh thân với đại sư tỷ nhất nên nãy giờ vẫn đi cùng với Trịnh Vy Ỷ. Trong biển người tấp nập, cô trông thấy vài gương mặt quen thuộc.
Tiểu sư phụ Minh Không của Phạn Âm Tự vẫn bị một đám người vây ở giữa, hắn đang thao thao bất tuyệt giảng những câu mà đến chính hắn nghe còn không hiểu, rặt một mớ đạo lý đao to búa lớn nhặt từ kinh Phật ra.
Đám người xung quanh tuy nghe không hiểu gì nhưng ai cũng giả vờ là mình hiểu, người nào người nấy ra sức gật đầu như gà mổ thóc.
Nếu có ai đó mở miệng thắc mắc nhất định sẽ nhận được một đống ánh nhìn thương hại kiểu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!