Mạnh Giai Kỳ cảm thấy bị tổn thương.
Trong kế hoạch của các trưởng lão, con hồ ly như nàng đương nhiên phải đảm nhận nhiệm vụ đi quyến rũ người ta, miệng nói câu thật câu giả, quay đám kiếm tu thối này xoay mòng mòng. Nhưng giây phút nhìn thấy Tần Xuyên, nàng mới nhận ra một cách muộn màng:
Hoa ra nàng mới là kẻ bị xoay mòng mòng kia, lại còn ngớ ngẩn độc diễn lâu như thế.
Các ngươi rảnh lắm hả? Hả? Đường đường chính chính đánh một trận không được hay sao?
Tuy rằng nàng cũng chưa chắc đánh thắng được bọn họ.
Mạnh Giai Kỳ và Tần Xuyên khóc bù lu bù loa, xém chút nữa biến một đoạn phố yên tĩnh thành một trang trại chăn nuôi động vật, nom không khác gì
"Những người hành hương kỳ lạ"* phiên bản quỷ khóc sói gào.
(*Tên gốc:
"DOCE CUENTOS PEREGRINOS", tên tiếng Việt:
"Những người hành hương kỳ lạ" của Gabriel José García Márquez. Gabriel José García Márquez là một nhà văn người Colombia. Ông còn là nhà báo và là một nhà hoạt động chính trị.
Nổi tiếng với các tiểu thuyết
"Tình yêu thời thổ tả",
"Mùa thu của vị trưởng lão",
"Tướng quân giữa mê hồn trận" và hơn cả là Trăm năm cô đơn, García Márquez là một đại diện tiêu biểu của nền văn học Mỹ Latinh.)
Nhưng Trịnh Vy Ỷ nữ nhân này lại không biết thương hoa tiếc ngọc là như thế nào cả. Không đợi tiếng khóc thút thít dừng lại nàng đã lo lắng hỏi:
"Mạnh cô nương, cô nói yêu vật trong thành chỉ lấy tinh nguyên chứ không lấy hồn phách là sao?"
Sao cái gì mà sao!
Mạnh Giai Kỳ nhận con thỏ trong tay Ninh Ninh, nước mắt lưng tròng hỏi vặn lại:
"Ta còn đang muốn hỏi các ngươi xem mọi chuyện là thế nào đấy! Sau khi tinh nguyên bị cướp đi, bọn họ quá lắm chỉ là tứ chi vô lực cơ thể suy yếu, nằm nghỉ ngơi trên giường vài ngày là sẽ khoẻ lại, đâu có nghiêm trọng như lời các ngươi nói đâu!"
Trịnh Vy Ỷ nghe vậy thì nghiêm mặt, liếc nhìn Ninh Ninh một cái.
"Nhưng... bá tánh ở phụ cận không phải chỉ bị cướp đi mỗi tinh nguyên." Hạ Tri Châu gãi gãi đầu, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao:
"Cô không biết sao, có rất nhiều bá tánh đã bị lấy hơn phân nửa hồn phách nên đã biến thành xác sống thần trí không minh mẫn chỉ biết công kích người khác. Ban đầu lúc chúng ta gặp nhau, không phải con thỏ này cũng đang bắt chước bộ dáng của bọn họ đấy sao?"
Không biết tại sao khi nghe thấy hai chữ hồn phách, Mạnh Giai Kỳ và con thỏ đều rùng mình một cái.
"Các trưởng lão bảo ta làm như vậy."
Tần Xuyên nằm trong lòng Mạnh Giai Kỳ, hai cái tai xù khua khua, khi nói chuyện cái miệng để lộ ra một cái khe hở nhỏ, chóp mũi cũng chuyển động theo:
"Bọn họ bảo bên ngoài đang có dịch bệnh, những người sinh bệnh đều có triệu chứng như thế. Chỉ cần ta ra vẻ hung dữ một chút, làm cho hai con mắt nhìn chết chóc một chút là có thể dọa được các ngươi dễ như ăn kẹo."
Con thỏ tội nghiệp giải thích:
"Trưởng lão cấm chúng ta tiếp xúc với người ngoài, càng không được đi vào trong nội thành, chỉ có thể thu thập tinh nguyên ở vùng ngoại ô. Thế cho nên trong thành Già Lan có gì chúng ta cũng không biết."
Trịnh Vy Ỷ ngẩn người: Trưởng lão sao?
Nàng suy nghĩ một lát, ngữ khí trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!