Chương 25: Chẳng lẽ mỹ nhân xinh đẹp nào cũng đều tàn nhẫn như cô sao

[Tần Xuyên đã chết, ta đã trà trộn vào đám bọn họ thành công.]

Mạnh Giai Kỳ sau khi thả cho con linh bồ câu truyền tin bay lên trời thì đứng tại chỗ mặc niệm cho người đồng nghiệp Tần Xuyên một lúc, sau đó tang thương bước về phía Ninh Ninh và Hạ Tri Châu.

Hai người bọn họ lặn lội đường xá xa xôi đến đây, sau khi vào trong thành Già Lan thì lại phải gồng mình căng thẳng đối mặt với mọi loại nguy cơ tiềm tàng ẩn hiện xung quanh. Thế nên việc cấp bách nhất bây giờ không phải là cứ đâm đầu đi về phía trước mà trước tiên phải kiếm cái gì ăn lấp bụng đã.

Mạnh Giai Kỳ lấy lý do

"muốn được ở một mình một lúc cho bình tĩnh lại" mà lặng lẽ tách đoàn một lúc lâu, lúc về bỗng nhiên ngửi thấy mùi khoai nướng và thịt nướng thơm lừng.

Khoai mật vừa ngọt vừa thơm, một miếng thịt không biết tên bị Ninh Ninh lấy một cái cành cây xuyên đang qua tỏa ra mùi thơm nức mũi. Một đống thức ăn tỏa hương ngào ngạt làm cho một người đang mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần như nàng thấy mà động lòng khôn nguôi.

Nàng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

"Tu sĩ cũng phải ăn cơm sao?"

Mạnh Giai Kỳ lại giả vờ bày ra vẻ ngây thơ, bước đến gần hỏi:

"Ta nghe nói các đệ tử đều sẽ phải bỏ cơm không ăn* mà hấp thụ linh khí, cũng không tiếp xúc với đồ ăn của người phàm luôn."

(*Nguyên văn: , nghĩa là Bỏ không ăn cơm (nói về những người tu Phật giáo) để chuyên chú vào việc tu hành. Tịch: bỏ, Cốc: lúa)

"Bỏ cơm không ăn hả? Ở Huyền Hư Phái cũng có chuyện đó." Hạ Tri Châu đang dùng tay bóc vỏ khoai, khoai nướng nóng hôi hổi làm hắn vừa bóc vừa luôn miệng xuýt xoa, nghe nàng ta nói như vậy thì ngẩng đầu lên đáp:

"Nhưng đấy là bởi vì mấy đồ ở nhà bếp vừa đắt vừa không ngon! Mãi mới có cơ hội xuống núi một lần, ai có thể chống cự lại được sức hấp dẫn của thức ăn ngon chứ? Linh khí trời đất cái quần què gì, nhấm nháp dư vị ở đầu lưỡi mới là tuyệt vời nhất."

Linh khí trời đất... cái quần què gì á? Người này quả nhiên không bình thường.

Các tu sĩ bình thường không từ thủ đoạn để đắc đạo thành tiên. Bọn họ tranh đoạt bảo vật, không ăn không uống, thậm chí có người còn vung đao tự cung. Thế mà người này lại vì đồ ăn mà vứt linh khí đất trời sang một bên, đúng là vô cùng kỳ lạ.

"Mạnh cô nương, cho tỷ miếng thịt này nè."

Ninh Ninh đưa xâu thịt trong tay cho nàng ta:

"Bọn ta đi vội quá nên không mang theo nhiều đồ dự trữ, thịt thà không có bao nhiêu, xin tỷ lượng thứ."

Mạnh Giai Kỳ nhập vai rất sâu, trưng ra vẻ mặt được quan tâm mà sửng sốt:

"Cảm ơn! Hai vị cứu ta từ trong tay tên hung đồ kia ta đã rất biết ơn hai vị rồi!"

Dứt lời, nàng nhận xâu thịt, dùng bộ dạng con gái nhà lành đoan trang hiền thục nhẹ nhàng cắn một miếng.

Ninh Ninh không nói dối, lượng thịt dự trữ của bọn họ quả thật rất ít. Xâu thịt này vừa mỏng vừa ít, nhưng sau khi được nướng trên lửa, mùi vị đậm đà của nó đã được k1ch thích đến mức tối đa, khi ăn vào đương nhiên rất ngon.

Mạnh Giai Kỳ nhấm nháp một hồi lâu lại nghe Ninh Ninh nói:

"Mạnh cô nương, mùi vị của nó thế nào?"

Nàng ăn ngay nói thật đáp lại:

"Ngon lắm. Đây là thịt gì thế? Vị của nó rất đặc biệt."

Vừa nói xong câu này, Ninh Ninh bỗng híp mắt nhìn nàng. Cơ hồ là dựa theo bản năng, Mạnh Giai Kỳ thấy sống lưng mình lạnh toát. Nàng có một dự cảm không lành.

Chưa đợi nàng ta chuẩn bị tâm lý, tiểu cô nương nhìn có vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp kia bỗng cười nhẹ một tiếng, sau đó nàng thong thả nói vài câu, giọng như tiếng ma quỷ gọi hồn:

"Thịt chim đó. Nhìn hình dáng của con chim này, chắc là bồ câu nhỉ?"

Thịt chim, bồ câu...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!