Chương 22: Quê Mùa Một Cách Quật Cường

"Đặt Thiên Tâm Thảo vào trong cái lò này để ta luyện bảy ngày là có thể tạo ra đan dược."

Thiên Tiện Tử nhìn làn khói trắng thoát ra khỏi lò luyện, cảm thán từ tận đáy lòng:

"Không hổ là linh thực cấp thánh, đến khí tỏa ra cũng có linh khí nồng đậm như vậy. Nếu ăn đan dược này, tu vi của con nhất định có thể tăng lên rất nhiều."

Thiên Tâm Thảo rất có ích trong việc gia tăng tu vi.

Sau khi trở về từ Lưu Minh Sơn, Thiên Tiện Tử đã chủ động đề nghị muốn luyện đan cho Ninh Ninh.

Nguyên văn lời nói của hắn là:

"Đám người của Niêm Xuân Đường rặt một lũ mọt sách chỉ thích chơi bời mà thôi, muốn luyện đan thì phải nhờ cậy sư tôn của con đây này."

"Ta không chém gió đâu nhé! Lúc ấy ta còn trẻ, vì kiếm tiền mua kiếm phổ, ta đã liều mạng nghiên cứu thuật luyện đan. Ngay cả các luyện đan sư cấp cao cũng khen ta rất có thiên phú trong việc này."

Thiên Tiện Tử cứ nhắc đến những chiến tích huy hoàng của mình là không thể nào ngừng lại được, cái miệng liến thoắng, phỏng chừng nếu có cái đuôi sau lưng chắc cũng đang ngoe nguẩy rồi, làm gì có bộ dạng của kẻ đang làm thầy của người khác cơ chứ:

"Đường chủ của Niêm Xuân Đường đã từng hỏi ta có hứng thú đi theo hắn học chế thuốc không, ta từ chối hắn không chút do dự."

Ninh Ninh vừa mới hít một hơi đã ngửi thấy một mùi hương trộn lẫn giữa nước mưa và hoa mộc thanh khiết như thấm vào ruột gan.

Linh khí trong cơ thể cô như vừa được tẩm bổ, chúng nó thong thả chậm rãi tích tụ lại.

Cô tò mò:

"Sư tôn, vật tại sao bây giờ người lại không tiếp tục luyện đan kiếm tiền ạ?"

Thanh niên tuấn tú nhướng mày, đáy mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo không thể che giấu:

"Luyện đan kiếm tiền cũng đồng nghĩa với việc mình phải chắp tay dâng lên thứ vất vả cực khổ lắm mới có thể làm ra được cho người khác. Ta không thích cảm giác này."

Hắn nói đoạn bèn vươn tay ra chạm vào một làn khói trắng, đầu ngón tay trắng nõn chẳng mấy chốc đã bị khói hun nóng biến thành màu hồng nhạt:

"Đừng ai hòng sai bảo ta làm này làm kia. So với việc ngồi đàm phán dông dài với những người đó thì chẳng bằng rút kiếm ra đánh một trận cho sảng khoái."

Để hắn đi làm thuê á?

Không có đâu sói ơi!

Không hổ là kiếm tu nổi danh năm châu bốn bể, cho dù nghèo kiết xác thì cũng không bán mình làm thuê cho người khác.

Ninh Ninh lại gật gật đầu, Thiên Tiện Tử thấy cô như đang suy tư gì, tò mò hỏi:

"Con đang nghĩ gì thế?"

Con nghĩ... Cô ngoan ngoãn đáp lời, tầm mắt rời khỏi làn khói trắng:

"Đối với đại đa số người thì tu đạo là một chuyện không công bằng. Người bình thường không có căn cốt thì sẽ không có cơ hội gặp được cơ duyên. Chính vì thế cả đời họ cũng sẽ không bao giờ được thấy những bảo vật như vậy. Cả cuộc đời họ sẽ chỉ quanh quẩn, tầm thường, vô vị mà thôi."

Trước kia Ninh Ninh nghĩ tu tiên cũng chẳng khác gì thi đại học trong thế giới hiện đại, đều là cố gắng tiến về phía trước, dựa vào những gì đã tích lũy được ngày này qua tháng khác mà làm cho bản thân trở nên mạnh lên.

Nhưng bây giờ xem ra tu tiên giới còn tàn khốc hơn thi đại học rất nhiều.

Nhìn từ phương diện thiên phú, mấy chục năm khổ luyện vẫn kém xa tài năng thiên bẩm; nhìn từ phương diện gia thế, những đứa trẻ được sinh ra trong tông môn hay những gia đình giàu có từ khi sinh ra đã được ăn linh dược bồi dưỡng, tu vi muốn không đột phá cũng khó, giống như lúc cô lấy được Thiên Tâm Thảo trong bí cảnh vậy, không cần cố sức chút nào cũng có thể thi triển sức mạnh một cách thuần thục.

Nhưng những bá tánh bình thường một không có tiền tài hai không có cơ duyên, sống cả đời chắc cũng chẳng được mấy lần nhìn thấy linh đan diệu dược.

Những thế gia đại tộc độc chiếm tài nguyên, những bá tánh bình thường bị dồn vào đường cùng, ai giàu thì càng giàu thêm, ai nghèo thì vẫn cứ hoàn nghèo, đúng là một vòng tuần hoàn ác tính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!