Tác giả: Thi Thi Đại Xọa Nữu

Phụ thân ta ở rể trong nhà người ta. Còn ta chỉ là đứa con riêng của ông bên ngoài. Năm ta tròn năm tuổi, phụ thân dẫn mẫu thân bỏ trốn, để lại ta bơ vơ một mình. Khi đói, ta từng nhai rơm khô trên mái nhà, từng húp nước canh loãng từ thùng chứa thức ăn thừa. Có lần, khi ta bị lũ trẻ ăn mày đánh đến gần đất xa trời, một người đàn bà ở chợ—bà ấy nổi danh là mụ đồ tể—xuất hiện tựa như thần linh giáng thế. Bà ấy là chính thê của phụ thân ta, bà không có con cái. Người đời thường chỉ vào bà, mắng...
Phụ thân ta ở rể trong nhà người ta. Còn ta chỉ là đứa con riêng của ông bên ngoài. Năm ta tròn năm tuổi, phụ thân dẫn mẫu thân bỏ trốn, để lại ta bơ vơ một mình. Khi đói, ta từng nhai rơm khô trên mái nhà, từng húp nước canh loãng từ thùng chứa thức ăn thừa. Có lần, khi ta bị lũ trẻ ăn mày đánh đến gần đất xa trời, một người đàn bà ở chợ—bà ấy nổi danh là mụ đồ tể—xuất hiện tựa như thần linh giáng thế. Bà ấy là chính thê của phụ thân ta, bà không có con cái. Người đời thường chỉ vào bà, mắng...