Tác giả: Lạp Bút Tiểu Tửu

full
Chủ mẫu nhà họ Thẩm không thể sinh con, muốn mua một lương thiếp để nối dõi cho Đại gia nhà họ Thẩm. Nghe nói lương thiếp mỗi tháng được lĩnh hai lượng bạc, còn được ăn cơm trắng với thịt kho tàu. Ta vừa hay tin liền giục mẫu thân đưa ta vào thành ghi danh. Mẫu thân ta vung tay tát một cái vào đầu ta, giận dữ mắng: "Ta sinh ba đứa con, ngươi là đứa ngu nhất!"

full
Nhận được hưu thư của vị hôn phu, ta lập tức chạy thẳng đến Thương Châu. Tính toán đòi mấy chục lượng bạc coi như phí thanh xuân. Nào ngờ đâu, hắn từ mưu sĩ cho Vương phủ sa sút thành tội nô. Hắn quỳ dưới đất, người đầy m.á.u me bẩn thỉu, trông thảm hại chẳng khác gì cá nằm trên thớt. "Không mua thì lui ra sau! Đừng cản trở người khác!" Đám người tranh nhau mua nô lệ chen lấn khiến ta bị đẩy ra phía sau. Ta âm thầm tự nhủ: chuyện này không phải ta không cứu, là người ta đẩy ta ra ngoài đấy...

full
Ta là Thánh nữ của Hợp Hoan tông, vừa nhõng nhẽo lại vừa ngốc nghếch nhất tông môn. Sư phụ thật sự không nuôi nổi ta nữa, bèn đành cho ta xuống núi mưu sinh. Trước khi đi, người dặn đi dặn lại: với thể chất như ta, chỉ có thể ngủ cùng với đồng nam. Nếu không sẽ bị hủy dung, tổn thọ. Ta ngây thơ hỏi người: "Đồng nam trông thế nào ạ?" Sư phụ lộ vẻ khó xử, chậm rãi nói: "Vi sư đã tám năm rồi chưa gặp đồng nam, nếu con thật sự gặp được, tự khắc sẽ cảm nhận ra thôi."

full
Ta xuất phủ gả đi hôm ấy, thì thấy Tưởng Vân Chu đang kiểm lại hai tờ danh sách sính lễ. Một tờ toàn là trâm ngọc vòng vàng, dùng để cưới thiên kim tiểu thư về làm chính thê. Tờ còn lại, chỉ ghi những món đồ rẻ tiền lặt vặt, là để nạp ta làm thiếp. Trước lúc ta bước chân ra cửa, Tưởng Vân Chu còn trách mắng đôi câu: "Ngươi không ở trong nhà cũng tốt, đỡ làm mất mặt." Mất mặt... mất mặt... mất mặt! Bao năm nay, toàn nghe Tưởng Vân Chu chê ta không ra gì. Ta đi uống rượu, hắn chê ta không có...

full
Sau khi trùng sinh, ta quyết không dây dưa với Tống Thanh Mặc nữa. Hắn làm Thám Hoa lang của hắn, ta làm thôn nữ mổ heo của ta. Hắn cưu mang tiểu thanh mai của hắn, ta nuôi sống tiểu hán tử thô kệch của ta. Trên đời, ba chân thì khó tìm, nhưng nam nhân hai chân thì thiếu gì. Bà đây chẳng thèm hắn nữa!